Lần đầu tiên dạo trên con đường thơ Đinh Vũ Hoàng Nguyên, người đọc ngỡ như lạc vào chốn mê cung của một trời cảm xúc. Thật khó để thẩm thấu được cái thần thái tâm trạng trong thơ anh. Xưa nay, người ta vẫn gọi tên xúc cảm của con người bằng bấy nhiêu từ: hỉ, nộ, ái, ố, bi, ai, lạc. Song, với thơ Hoàng Nguyên, mớ ngôn từ kia gần như bế tắc.
“Diệu âm, quán thế âm Phạm âm, hải triều âm Thắng bỉ thế gian âm”* Lắng nghe nhịp trái tim anh Tự ngàn xưa vẫn Xuân hành cùng tôi Lang thang mấy nẻo luân hồi
Sống giữa trần gian cát bụi của Ta-bà uế trược, Mặc Không Tử lẩn thẩn, ngu ngơ… mà vẫn nhẹ nhàng, thanh thoát, chánh niệm như đã phác họa trong bài thơ Ngu ngơ: “Nửa đêm trăng ghé vườn chùa Viết bài thơ Mộng lên mùa Xuân phai