Trong cõi vô cùng của nội tâm, dòng mật nhũ vẫn ngời tuôn chảy, thấm da thấm thịt, trên những vi ti tế bào để tạo thành mầm sống, để lăn lóc vào đời, để diễn trọn vai trò trong những vinh nhục, buồn vui.
Bài thơ này được trích từ số b áo "Thềm Trăng Sa Di - ấn bản Mùa Loạn Lạc" do quý thầy, quý sư cô trẻ thực hiện trong những ngày tị nạn tại chùa Phước Huệ (những ngày cuối cùng trước khi rời khỏi chùa Phước Huệ). Xin cho con được trở về, sụp lạy Dưới đôi chân gầy nhiều năm mòn mỏi Vì đàn con
Thời gian cứ lặng lẽ bước qua không dừng lại, một cảm giác thật mênh mông, bất chợt giữ lại bên mình một hút hoài niệm để lặng nhìn, để tiếc nuối và để yêu thương….
Tôi nhớ một bài thơ vỡ lòng được học hồi ấu thơ, một bài về Tre, về rừng Tre. Bài ấy có những câu làm tôi nhớ hoài như: “Ở đâu tre cũng xanh tươi Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu” Hay là: “Vươn mình trong gió tre đu Cây kham khổ, vẫn hát ru lá cành” Hay là: