Những ngày qua, tâm cứ lăng xăng, không chánh niệm, căng thẳng,… muốn được tĩnh lặng đôi chút nhưng vẫn cứ dao động. Chợt nhớ quá Nông Sơn, tĩnh lặng và thanh bình, đó là những gì mà tôi cảm nhận được từ nơi đó. Lần đầu tiên khi bước chân tới vùng quê này, cảm giác yên bình đã xuất hiện trong tôi. Tôi yêu vùng quê đó.
Cách Yangon 1 giờ 20 phút bay, Bagan là một thành phố nhỏ trên vùng đất khô cằn ở miền Trung Myanmar. Bagan chất chứa cả một lịch sử huy hoàng phía sau những lớp bụi mịt mù – được hiểu theo đúng nghĩa đen – bao trùm cảnh vật.
Pháp nạn Bát Nhã đã mở mắt cho chúng ta rất nhiều. Ta thấy được thực trạng của đất nước, của lòng người. Và ta cũng thấy được con đường ta đi rõ ràng hơn. Con đường mà chúng ta đi là một con đường mà các vị tổ tiên tâm linh và huyết thống đã khai mở. Đó là con đường thương yêu, không hận thù, không tuyệt vọng.
Nếu ngày mai ai rời xa Phước Huệ Có nhớ chăng một góc thiền đường Nơi ấy chị em ngủ chung giường Nói là giường chỉ chiếu trải mà thôi Thời gian cứ lặng lẽ êm trôi Mới ngày nào nay gần ba tháng Thời gian thoáng qua như giấc mộng Như gió lùa qua khung cửa mùa đông Sư chị sư em có nhớ không Nhớ ngày đầu mới rời xa Bát Nhã
Ra đường gặp vịt cũng lùa / Gặp duyên cũng kết / Gặp chùa cũng tu – Tôi gặp mấy câu này trong quyển Dạo chơi của cố nhà văn Sơn Nam, bản in lần đầu tiên năm 1994.