Trong chúng ta, phần đông ao ước được một lần đến Huế, để nhìn tận mặt, để nghe tận tai, Huế là ai, Huế là gì, Huế thơ mộng sâu lắng như thế nào, mà nói hoài nói mãi vẫn không hết. Viết về Huế là dịp để thể hiện mình, để cùng thơm, cùng thơ, cùng lãng mạn với Huế.
Tôi về Yên Tử vào một buổi sáng giá lạnh, mưa phùn rơi lất phất. Nói về là vì ngót bốn mươi năm trước, tôi đã đến đây. Lúc đó, ngọn núi nổi tiếng này vẫn còn hoang sơ, gợi nhớ thời vua Trần dứt áo đi tu năm, bảy trăm năm trước...
cánh rất mỏng chim đường bay rồi chẳng tới bởi mù sa hớt hải đuổi bên chân ta già cỗi cội cành đều hư mục tình yêu xanh nhựa luyện đã khô dần đời rất nặng bong bóng bay vỡ nước thả mù phương chấp chới kiến tri hoang ta đạo sĩ ở non vẫn còn xao xuyến gió chú bọ hung già cõng xác kiếm tìm hang
Tôi đi háo hức tìm tôi Tưởng còn... bỗng mất, tưởng vui...hóa buồn. Tôi đi từ sớm tinh sương Trông bình minh gặp hoàng hôn mất rồi. Tôi đi vội vã một thời Khi vọng ngữ, lúc im hơi lặng thầm Khi hướng ngoại, lúc nội tâm Khi hê...hả...đúng, lúc lầm...bầm...sai!
Tôi về Yên Tử vào một buổi sáng giá lạnh, mưa phùn rơi lất phất. Nói về là vì ngót bốn mươi năm trước, tôi đã đến đây. Lúc đó, ngọn núi nổi tiếng này vẫn còn hoang sơ, gợi nhớ thời vua Trần dứt áo đi tu năm, bảy trăm năm trước...
(Tặng các anh chị em Bát Nhã của tôi) Em vẫn là em tôi nhận ra Vẫn còn nguyên vẹn giữa phong ba Nụ cười trong vắt màu hoa nắng Từ tâm kết nụ giữa trần sa.