Đi lơ ngơ giữa phố phường Sài Gòn chiều ni mà thấy lòng buồn chi lạ, dòng xe cộ hối hả đi, tôi cũng hối hả đi, nhưng tôi đi mà không phải để về, tôi cũng không biết nữa, cứ đi và đi tới, cuốn trôi với dòng xe cộ ngược xuôi. Là tôi đấy ư? Có phải là tôi không? Tôi cũng không hiểu được mình. Con người tôi đôi lúc vô lý là vậy.
Tuyết rơi trắng cả đường đi Rừng cây núi Thệ khác gì cảnh tiên Rằng đây có phải Đào Nguyên Hay là vẫn chốn Cam Tuyền bấy lâu? Sáng trong trời đất một màu Vần xoay mấy độ cánh đào đơm hoa Bốn phương xum họp một nhà Đầy trời hoa tuyết làm quà đón xuân. Thầy Minh Mẫn<
Tôi hứng buổi sáng nắng tràn Ly trà nhỏ màu mật ong thơm thơm mùi tĩnh mặc Khung cửa sổ đầy ắp tiếng chim Khung cửa sổ nhìn tôi những mái ngói rêu phong trầm lắng Lời chim đang thoát thai từ mặt đất Hay mênh mang từ phía không trung.
Lúc đến thủ đô New Dehli, Hòa thường Thích Chơn Thiện, đại biểu Quốc hội, Phó Chủ tịch Thường trực Giáo hội Phật giáo Việt Nam có lời nhận xét thật sâu sắc: Đến Ấn Độ, văn minh, phong tục và tập quán