Ngày ấy, trời nắng tốt, có hơi âm u vào lúc xế chiều. Tiểu ni cô đang tưới hoa chợt dừng lại. Liên muội từ ngoài dắt xe vào, chắp tay vái. A di đà phật. Ni cô tưới hoa à?
Bài Xuân Tha Hương được Nguyễn Bính viết cách đây 60 năm, khi ông còn đang ở Huế. Ngày xưa, Nguyễn Bính sống với mẹ ở quê nhà, khi mẹ mất, Nguyễn Bính bỏ quê lên tỉnh thành – Hà Nội – tìm kiếm chút danh, chút lợi. Đuổi theo những đối tượng của sự ham muốn không lâu Nguyễn Bính đã nếm đủ mùi đau khổ.
(Tặng các sư chị, sư em của tôi - những người đã băng bó vết thương cho kẻ đánh đập chửi mắng mình) Em đứng đó hồn nhiên lặng lẽ Mặc tình đời gió bụi với phong ba Em đứng đó thanh tao và diễm tuyệt Nét trinh nguyên về ngự giữa hồn hoa.
Gió mang tiếng ca. Ngày ra đi em dặn : "Nếu ngày về thấy khung trời đổ nát, thì tìm tôi trong tận đáy hồn anh". Tôi đã về. Có tiếng hát ca, bàn tay trên liếp cửa Hỏi rằng : "Có tôi hôm nay đây, tôi giúp được gì ?" Gió thì thầm : em nên hát ca Bởi vì hiện hữu nhiệm mầu Hãy là đóa hoa, hãy là nụ cười,
(Kính dâng Ôn Nhất Hạnh). Người có trái tim thật nồng ấm. Máu hồng tươi Xoay chuyển luân lưu bất tận Tưới vào những cánh đồng bát ngát Những núi rừng huyền bí Phi Châu Đổ xuống những dòng sông xuôi, Về đại dương tít mù xanh biếc Đôi lúc bốc hơi thành những đám mây sũng nước Làm mưa đổ xuống ao bèo