Tôi đến chùa Từ Quang lần thứ hai vào một buổi sáng Chủ nhật. Thời tiết cuối đông ở San Francisco se lạnh nhưng lại khô ráo, đôi khi có một vài tia nắng làm cho người đi đường có được cảm giác ấm áp, khác với thời tiết mùa đông tại Huế, thành phố của tôi, mưa dầm dề và gió lạnh buốt.
Hoa sen nơi cõi lạ. Vẫn sống đời thong dong. Vì cội nguồn nhân quả. Ẩn một hồn phương đông. Lá tròn như cánh lộng. Búp nở nụ cười hoa. Hạt sương mai rất mỏng.
Thế là mùa An Cư Kiết Đông năm nay tôi lại được qua Pháp, về Làng. Ủa, sao Pháp là “qua” , mà Làng lại là “về” ? Âm thanh của bốn tiếng này chạy qua đầu một cách rất tự nhiên, không hề sắp xếp hay suy nghĩ, nhưng nó chạy qua rồi, mới nhận ra.
Một gốc yên đêm về… Hôm nay là ngày 15.10.2009, tôi bất giác nhớ ra là một ngày quen thuộc trong kí ức của tôi. Ngày mà tôi- cô bé 16 tuổi vinh dự đứng trước hàng trăm người để nhận lấy bó hoa tuyên dương “người thủ lĩnh thanh niên giỏi”.
Một chút thương yêu và giúp đỡ Làm cho cuộc sống lại nở hoa Một chút cảm thông và an ủi Đủ làm vơi bớt bao tủi hờn Một chút lắng nghe và chia sẻ Làm cho trẻ lại bao tâm hồn Một chút vui cùng người thành đạt Đủ cho tình thương thêm dạt dào Một chút mỉm cười lúc gặp nhau Đủ để khổ đau không hiện hữu Một chút lặng im và nhẫn nhịn
Tháng trước có dịp tôi thăm chùa Đồng. Sở dĩ gọi tên chùa Đồng vì chùa ở giữa đồng ruộng bát ngát. Chùa Đồng trông như một cù lao giữa biển lúa mênh mông. Lúc gặp, sư Bản trụ trì vui vẻ hỏi thăm tôi: - Anh nay làm ăn ra sao? Tôi trả lời: - Khỏi chết đói và không nợ nần. Thưa sư, còn sư ra sao?