Khi bầu trời phía đông hừng sáng thì chiếc thuyền thúng đã được chất đầy các thùng chứa nước. Trên bầu trời xanh nhạt nhấp nháy đôi vị sao thưa thớt. Mặt biển yên lặng bao la.
Mẹ yêu của con, Con ước gì mẹ về vào cuối tháng Tư này. Ngày cuối tháng Tư con mở mắt chào đời, để rồi nghe kể lại trong tiếng khóc con có tiếng khóc đau thương của người mẹ trẻ hòa theo.
Trước đây mạ chú trồng hoa có tiếng. Người thích chơi hoa là chú. Hồng, cúc, lay ơn, huệ… Tuy không nhiều bằng đất Bãi Dâu mà có hoa cũng vui. Từ ngày xa cô ấy chú không trồng hoa nữa. Chỉ mua hoa cúng.
Câu thơ :“tiền thân gọi lại, lời Kinh đẹp” đánh thức, bừng tỉnh dậy sau cơn say ngủ, như đi vào ngõ sâu của tâm thức, gọi lại một niềm nhớ nhung, một ảo tưởng, một áng mây trời trôi vô định, hoang vu, hăm hở nào đó, mà t
Đã bao lần, ta gọi vào trăm năm để cho tâm tình lên tiếng nói, như cất lên lời ngọt ngào của đá. Có người cho rằng đá sỏi là vô hồn, vô tình, như vết chai sạn trong tâm, như vật cứng rào cản lối vào, làm xoá mờ tư tưởng rộng xa...
Nụ cười này nở rất tự nhiên, như một đóa hoa, không phải như những nụ cười ngoại giao hay đón khách. Nụ cười ấy không phải tự nhiên mà có được. Phải gieo trồng, phải tưới tẩm nó rồi mới có cái vui gặt hái nó để hiến tặng cho mọi người. Phép thực tập thở ý thức và bước chân thiền hành đã đem lại nụ cười ấy.