Đôi bàn tay chai sần những vết nám đen, bên dưới là lớp da với những cụm cứng ngắc. Đôi bàn tay mẹ không còn mịn màng như thời con gái nữa. Vậy mà mẹ không oán trách hay than phiền. Mẹ hay nói “tay mẹ chai để đổi lấy tay con mịn”!
Rồi thì bạn cũng thu xếp xong công việc để bay qua thăm tôi. Hơn một năm rồi, chúng mình chưa gặp lại nhau, kể từ khi tôi quyết định từ bỏ nơi đó để dấn thấn thân trên con đường mà tôi đã lựa chọn.
Em tìm đến tôi vào một chiều biển đang thét gào dậy sóng, em nói với tôi rằng: lòng em luôn nổi sóng không thua gì biển. Nhìn dáng em bé nhỏ tiếu tụy kia, tôi biết rằng cái đau khổ đang dần nuốt chửng con người em.
Ngôi nhà tôi ở nằm trong một con hẻm nhỏ - à không! Người ở đây gọi là kiệt - ở đường Trần Nhân Tông. Nhà rất rộng, đầy những bức tranh lụa, tranh sơn dầu, có hai tầng, có ban công kiểu biệt thự Pháp, có vườn, có cau, có chuối, có hoa mai, hoa đào. Nói tóm lại là nó có tất cả những gì mà một người lao động bình thường ở Huế ao ước.
Ô kìa! Trên hội Linh Sơn một cành hoa, Tổ Tổ nói hoài vẫn chẳng hết. Yếu chỉ trong đây vẫn còn nguyên, Người người cứ đuổi theo câu chết. Trên lịch sử cãi nhau inh ỏi, Moi móc tìm thật giả, có không.