Từ nhỏ bé sống với mẹ, bé không biết ba của bé là ai. Bé chỉ biết ba là người đã cho bé hình hài này. Bé sống với mẹ ở một nơi hanh phúc và bình an lắm. Mẹ bé có nói: Ba có đi tìm mẹ và bé nhưng ba tìm không được, mà mẹ cũng không muốn ba tìm ra mẹ con của Bé.
Trong chuyến đi rong ruổi Luang Prabang, nhà văn Lào Chan Tha Phon tâm sự tác phẩm viết về lịch sử Phật giáo đã giúp anh mua được chiếc xe ôtô và hai miếng đất cho hai cậu con trai.
Không biết khi tôi thức giấc thì những ai vẫn đang say ngủ và ai trong số những người thức dậy sớm cũng có cảm giác như tôi lúc chào đón ánh bình minh. Vì tôi thấy, thật bất hạnh cho những người trong cả cuộc đời không một lần xúc động trước cảnh bình minh.
Nỗi thất vọng lớn nhất của con người là chạy bươn về phía trước hay chạy ngược về phía sau để kiếm tìm cho mình một bản ngã. Bản ngã trong cơm áo, gạo tiền, trong kiến thức chữ nghĩa, trong địa vị quyền uy hay trong những lý tưởng hão huyền.
“Từ đó, thi ca bắt đầu trở về như một trò chơi táo bạo và kỳ diệu của ngôn ngữ. Một trò chơi thế mệnh, dẫn dắt thi sĩ vượt qua, vượt qua và vựơt qua mãi từng sa mạc hoang lương ngút ngàn cỏ cháy…” Nguyễn Văn Nho đã nói như thế. Vâng, đúng là như vậy.