ngậm ngùi chầm chậm bước theo đoàn người lặng lẽ đi trong không khí se lạnh của mùa Đông vùng Silicon, được mệnh danh là"thung lũng hoa vàng", nằm cạnh ven bờ Thái Bình Dương.
Lang thang mãi dọc bờ sông êm đềm, ngắm nhìn dòng nước lững lờ giữa đôi bờ cùng vô tận. Từng mảng lục bình bập bềnh nhẹ nhàng trôi trên mặt nước. Tôi cảm thấy lòng mình trĩu nặng nỗi uẫn khúc mà không có một ai có thể hiểu được. Đang ôm trên tay chiếc cặp sách vừa mới tan trường về, thay vì về nhà tôi lại đi đến đây, tôi cứ thả cho hồn mình bay mặc cho gió cuốn đi.
Đêm nay anh ngồi viết cho em bên ngọn đèn dầu, với ánh sáng leo lét đìu hiu. Viết cho em mấy dòng tâm sự. Tuy đơn giản nhưng chân thành, đơn sơ nhưng trìu mến. Giống như hạt mưa ngoài trời đang tưới tẩm cho vạn vật thắm tươi.
Thiền viện tôi có treo một bức chân dung Tổ Bồ Đề Đạt Ma. Đó là một bức họa bằng nước lã và mực tàu với bút khí thật hùng mạnh. Cặp lông mày, đôi mắt và chiếc cằm bạnh râu của Ngài biểu lộ một phong cách thật ngang tàng, khí phách, tương phản với cành sen dịu dàng trước hồ nửa búp nửa nở, cũng thật tự nhiên, thật tươi tắn.
Kính chào Thầy! Trở về lại đây được vài tuần, bận rộn thu xếp vài chuyện nhà nên chưa có dịp viết thư thăm hỏi thầy. Sáng nay trời lại mưa nhiều. Tôi nhớ hôm ghé thăm thầy, lúc ra về thì trời chợt đổ mưa tầm tã. Về đến nhà quần áo tôi ướt sũng và lạnh run cả người. Sài Gòn trời nóng nhưng mưa cũng lạnh ghê! Sáng hôm nay trời mưa to, tôi ngồi lại viết vài hàng thăm thầy.