Đêm trăng, tôi thả bộ quanh khu rừng Huyền Không Sơn thượng. Tiếng ộp oạp của ễnh ương, tiếng lao xao của lá cỏ, tiếng sương rơi bên thềm vắng… cảnh tĩnh lặng! Tôi trở về phòng mang theo cái se lạnh của chốn Cố đô và nỗi niềm riêng trầm lặng của một mặc khách.
Cứ mỗi khi trời trở chứng, gió phơn phớt thổi làm phảng phất ít khói hương là tôi lại nhớ đến những ngày giáp tết, cái mùi khói ấy cứ thắc thỏm về buổi chiều cuối năm ở bên bãi tha ma làng. Năm nào cũng vậy, tôi đợi đến chiều tất niên để được đi viếng mộ tổ tiên họ hàng chú bác đã khuất. Thế nhưng năm nay thì đành lỗi hẹn, sự xa cách làm cho con người ta cảm thấy nhớ quê nhà da diết.
TP - Bạch Tuyết đã được công chúng yêu mến dành riêng cho chị danh hiệu Cải lương chi bảo. Chị đã tìm một lối riêng, và gây ấn tượng khi ra mắt các DVD Kinh Pháp cú, Kinh Kim Cương... do chị tự biên soạn và phổ âm nhạc.
Một tuổi Xuân nữa đang qua, khép lại bao nhiêu kỷ niệm vừa kịp đong đầy. Ôi, thời gian sao mà nhanh quá? Cuối năm, những bước chân còn lại dài lê thê, mệt mỏi. Ta cứ mải quanh quẩn với công việc.
Buổi sáng ra vườn, nhìn lên trời cao bồng bềnh mây trắng/ Nhìn xuống khu vườn, còn thơm ngát sương lan/ Nhìn ra đầm sen, nở rộ những cánh sen hồng/ Xin thành khẩn hái mười đóa sen dâng Phật.
Hỏi ngày tết, người ta nhớ về cái gì đầu tiên? Có thể anh chị sẽ không trả lời, hoặc vô tình hoặc cố ý; nhưng chắc chắn trong thẳm sâu tiềm thức và bật dậy trước nhất phải là một nén nhang thắp lên ngọn khói thiêng liêng.