Tết!!! Thế là em không được về quê ăn Tết! Không được về với yêu thương!
Đã bao năm rồi còn gì!
Từ trong sâu thẳm của tâm hồn mình, em nghe lòng khắc khoải nhớ...!
Nhớ cái Tết quê đến quặn lòng. Em nghe thèm biết bao cái mùi vị Tết quê nhà, thèm cái ấm áp của "Tòng Lâm" ngày Tết, thèm thấy dáng từ hòa và được gọi sư phụ kính yêu.
Thèm được bên bạn bè yêu thương và nhìn nhau trìu mến, thèm cái hơi ấm của gia đình ngày Tết, thèm từng ánh mắt nhìn của ba, từng lời nói dịu dàng của mẹ, thèm cả những êm đềm, gần gũi, bình yên.
Tết như lắng đọng trong em nhiều nỗi nhớ...!!!
Đừng khóc!!! Đừng khóc nhé!!! Khóc! Khiến mắt em nhòe đi, khiến tim em đau nhói! Hãy lau khô đi những giọt nước mắt nào!
Đừng buồn! Cố lên em nhé!
Và rồi em sẽ được về quê ăn Tết, em sẽ được về với yêu thương!
Ngước mắt nhìn về nơi phương trời xa ấy, lòng em như se thắt lại: Xuân này em không về!
Xuân nhớ...thật nhớ!
Cánh Cò Trắng