Mùa hạ còn gọi là mùa hè, mùa phượng đỏ, mùa sen nở. Riêng tôi, tôi gọi mùa hạ là mùa hạ vàng, vàng hanh màu nắng và vàng thắm màu y của những hành giả trong chùa viện.
Tôi có cơ hội về thăm nhà sau hơn một năm đi xa. Tôi biết trong thời gian tôi vắng nhà mẹ tôi đã nhớ tôi rất nhiều. Vì vậy mà khi vừa nhìn thấy tôi trước cửa, mẹ tôi đã không cầm được hai dòng nước mắt của mình dẫu biết trước rằng hôm nay tôi sẽ về.
Chỉ hai tuần, sau khi dọn tới căn nhà mới, tôi đã biến đổi hoàn toàn mảnh vườn, khi được người chủ nhà bảo: “Muốn trồng gì, làm gì, xin tùy ý!” Đó là một căn nhà nhỏ hai phòng, rất cũ kỹ, ước chừng cũng phải bốn, năm chục tuổi. Nhưng mới xem qua, tôi đã biết mình sẽ mướn nơi này, vì có sân cỏ phía trước và nhất là khu vườn sau, rộng mênh mông.
Mấy hôm nay mưa hoài. Đại chúng nghỉ công tác. Tôi thả bộ xuống suối khi trời tạm ngừng hạt. Một vài tia nắng nhạt len lỏi qua đám mây đen, rồi rẻ ngôi trên đọt lúa mọng sương một ngấn bạc. Tôi thấy chị. Sáng cũng vậy mà chiều cũng vậy. Mỗi lần kinh hành xuống bờ suối, tôi luôn thấy chị âm thầm có mặt trong nắng trong gió. Đôi chân trần lún sâu trong ruộng sình ủng nước.
Delhi bây giờ đang độ giữa đông, trời lạnh nhưng khô ráo, không có mưa phùn gió bấc như tiết lạnh thường thấy ở miền Trung hay miền Bắc Việt Nam. Sáng sớm và chiều tối, không gian mờ ảo trong màn sương mù giăng phủ, đây đó tiếng quạ kêu dáo dác trên những nóc nhà, vòm cây đã khiến cho Delhi trở nên âm u tịch mịch.
(Kính gửi tăng thân ) …Ai bảo đi tu là khổ Đi tu sướng lắm chứ Được thầy thương huynh đệ cùng tu Đời ôi quá an vui… Và sự thực con thấy đời tu sao vui quá, hạnh phúc quá.