Tối qua, khi nằm ngủ với hai con ở nhà, con nhớ Bát Nhã không kể xiết. Và con thực sự quá muốn khóc một trận cho nguôi. Như thể nước mắt đã bị nén ở trong lòng mấy hôm nay rồi, và bây giờ, như là không còn chỗ để chứa nữa. Con nhớ Bát Nhã đến từng chi tiết.
Mặt trời chưa qua khỏi đỉnh núi. Ánh sáng buổi sớm băng ngang con đường nhựa, đổ xuống xóm nhà dưới chân núi. Đâu đó tiếng gà gáy muộn lẫn tiếng xe cộ vọng lại, cũng không làm cho con đường nhựa đi lên tu viện mất đi sự yên vắng của nó. Con đường vẫn âm thầm, uốn khúc theo vách núi, lặng lẽ nằm nhìn ngày tháng và bốn mùa đi qua, không có chút gì phải lo âu, phàn nàn.
Tình thương chân thật trong đạo Bụt gọi là tứ vô lượng tâm. Vô lượng có nghĩa là không thể đo lường, không có biên giới. Ta có thể dịch tứ vô lượng tâm là bốn tâm không biên giới.
Sau những ngày mưa dầm dề, bao nhiêu hoa lá trong vườn nhà tôi đều ủ rủ, gục đầu đến thảm thương. Riêng cái sân cỏ thì ôi thôi mọc nhanh như thổi, có bông phất phơ!
Lần đầu tiên tôi tham dự trọn vẹn khóa tu Người Trẻ tại Làng Mai suốt một tuần nên tôi còn nhiều bỡ ngỡ lắm. Mặc dù tôi đã đến đây nhiều lần rồi, những chỉ sáng đến chiều về thôi. Trong khóa tu có một ngày đặc biệt dành riêng cho phái nữ, chúng tôi đùa với nhau là ngày “no men day”.