Trở về thăm lại trường xưa Mà sao trời cứ đổ mưa sụt sùi? Phải chăng lòng mình chẳng vui Cổng trường sao lại đi lùi phía hông? Hỏi cây Me, me thực lòng: “ Con cũng sống tạm giữa dòng thời gian Sự đời trăm bước gian nan Làm sao biết đặng vô vàn nỗi đau Con người đã gây cho nhau
Rồi thu chết, sắc lá rực rỡ hôm nào chỉ còn là một màu lá chết. Cả một rừng thu bây giờ lặng lẽ đổi sang màu vàng chết, rụng đầy. Em hỏi tôi: Đó có phải là vô thường không.
Đó là điều thần diệu nhất mà cô tiên đã ban cho mỗi ngưỡi chiếc đũa thần cuộc sống. Mình đã ôm chiếc đũa đó mà khóc suốt cả tuổi thơ, cả cuộc đời mình. Bởi vì mình quên hỏi cô tiên câu thần chú? Vậy mà Thầy bỗng nhiên xuất hiện và trao cho mình câu thần chú: “Thở đi con”.
Một mùa xuân nữa sắp về trên những cánh hoa đào phớt đỏ. Bất chợt, những kỷ niệm buồn về một mùa xuân đã trở thành hoài niệm lại hiện về trong tôi như một trang nhật ký đượm buồn. Gần 15 năm đi qua, vậy mà kỷ niệm buồn về mùa xuân thuở ấy vẫn còn đọng lại mãi trong trái tim tôi. Với tôi, đó là một " mùa xuân đáng quên" nhất trong cuộc đời.
Tuyết có rơi nhiều phải không em Như suối như mây trắng bóng đời như sương như khói đem huyền thoại ai thả tơ trời cho ước mơ những khi mưa gió có đổ về tìm đâu ánh nắng giữa đêm khuya có khi bão tố phai màu sắc xin chớ bao giờ bỏ mảnh tâm……
Chúng ta đang hối hả đi vào tương lai bằng cách sử dụng những công cụ kỹ thuật điên dại tiên tiến nhất, nhưng tư tưởng, tình cảm và phong tục tập quán vẫn còn gắn kết với quá khứ. Hiện tại và quá khứ đan xen vào nhau là sự cân bằng cần thiết.
Ảnh hưởng giáo pháp Đạo Phật biểu lộ rất rõ trong thi hào Nguyễn Du qua đoạn cuối thi phẩm bất hủ mà chúng ta thường biết đến bằng tựa đề mộc mạc là Truyện Kiều. Sau mười lăm năm gian truân giữa đắng cay, khổ nhục kiếp người, Thúy Kiều đã được sư Giác Duyên cứu độ khi nàng toan kết liễu khổ đau bằng sự yếm thế là trầm mình tự vẫn dưới dòng sông chảy xiết!
Trong cuộc đời phiêu lãng của mình, tôi đã ấp ủ nhiều kỷ niệm về loài hoa mai. Dù bây giờ quê hương ở đó… muốn về về cũng được, sông Hương còn đó có ai dành … Mỗi năm trong những lúc trời xuân sắp trở lại, thì cứ văng vẳng nghe trong lòng tiếng cười vui của cha mẹ, anh em, quây quần dưới ngôi nhà vườn đầy nụ xanh non, có cội mai già mảnh khảnh, lốm đốm điểm những nụ mai vàng vừa hé.
Xuân có về để đời thêm sắc trắng Vành khăn sô đi giữa cuộc đầy - vơi. Hôm nhận giấy báo Đại học là lúc má về bên kia thế giới. Con chỉ kịp run rẩy để lên bàn thờ, không biết mừng hay tủi thân phận mình…!