Thơ: Hàn Long Ẩn

CÕI CÔ LIÊU
Nắng đã tắt bỏ chiều đi biền biệt
Còn lại đêm hun hút cô liêu
Có tiếng gọi từ đâu về da diết
Một nỗi niềm cháy mãi, không tên.
Ta tự hỏi bóng mình trên vách đá
Tầm thư ơi, thực thể nào đây?
Nghe tiếng dội từ đường bay của lá
Bến bờ kia âm vọng bến bờ này.
Người lẻ bóng giữa rừng hoang tịch tĩnh
Trầm tư gì khí vị cô đơn
Ai trơ trọi không cùng vạn hữu
Hương vị nào vắng bặt, vô ngôn?
HÀN LONG ẨN
(Chùa Thiên Trúc, San Jose, cuối đông 2010)
NHƯ VẾT CHIM BAY
Từ vô thỉ ta về trong cõi tạm
Thở hơi người mơ một giấc mơ chung
Rồi lặn ngụp trong vũng sầu ảo não
Nụ cười đâu mà giọt lệ khôn cùng?
Ừ, cuộc mộng, vì đời không thực có
Ừ, trần gian, dâu bể chẳng phải không
Tay xếp lại niềm chung riêng một xó
Thả hồn mình lơ lửng giữa mênh mông.
Ta tự ví tấm thân này bé bỏng
Đến và đi như những vết chim bay
Còn lại gì bên dòng sông tĩnh lặng?
Mộng trăm năm là mộng giữa ban ngày.
Hàn Long Ẩn
(Chùa Thiên trúc, San Jose, 11. 2010)

Nét c cuc đi

Ta lấy viết phết cuộc đời lên giấy

Nghe đất trời cuồn cuộn âm ba

Giữa thinh không ẩn hiện bóng sơn hà

Nghiêng nét bút phóng ngang bờ ảo mộng.

Từ điểm khởi ta sổ dài kiếp sống

Như đường gươm vun vút lao nhanh

Rồi đứng yên ngó lại cuộc vi hành

Tâm ta đó, nét nhòe đậm nhạt.

Đã mang kiếp phong trần phiêu bạt

Thì sá chi cuộc thế eo xèo

Hơn thua nhau tảng đá nặng còn đeo?!

Chấm thêm mực ta phẩy dài lần nữa.

Đi loanh quanh chuyện đời rồi cũng rứa!

Cũng đầu đuôi ngang dọc xéo xiên

Cũng lên lên xuống xuống ưu phiền

Thôi ta chấm để vo tròn nét mực.

Cali, Nov 2009

Hàn Long Ẩn