Tôi vẫn thường bị những cơn trầm cảm hành hạ…
Như chiều nay, tự dưng trầm cảm tuôn trào sau khi đọc lại bài Thư Gửi Bạn:
Trích:
" Có phải tôi lại đang lạc vào vùng hoang tưởng trong tâm thức?
Phải không nhỉ ? Đó có thực là "vùng hoang tưởng" như tôi vừa nói hay đó chính là "đời sống thật" mà tôi vừa tình cờ làm một chuyến hành trình trở về? Tôi ngờ rằng, đời sống hiện tại của mình với những buồn, vui, ăn, uống, ngủ nghỉ, giận, ghét, yêu thương v.v.. mới chính là một "cơn hoang tưởng" sâu thẳm mà tôi đang bị chìm sâu trong ấy.
Mộng hay Thực? "
Hết trích.
Có lẽ là tôi cũng thế, tôi cũng thường hay lạc vào trong vùng hoang tưởng sâu thẳm của tâm. Tôi nhìn thấy là tôi bỏ đi thật xa, đến một nơi mà ở đó không có người, không có ai, và cũng không ai biết tôi là ai. Trong vùng lạc loài của tâm thức sâu cùng thẳm đó, tôi thấy là tôi thực sự chỉ còn có một mình, đối diện với chính bản thân của mình. Tất cả quanh tôi, không còn có một ai, gia đình, bạn bè, nhà cửa v.v..., tất cả đã mất hết đi, không còn gì bên cạnh tôi. Và tôi phải đi trên cuộc hành trình cô đơn đó một mình, với một niềm cô đơn vô cùng tận, lạc loài...
Sau nhiều lần hoang tưởng trở đi trở lại với những khắc khoải y như vậy. Những cảm tưởng và hình ảnh trở lại nhiều lần trong tâm thức, tôi lờ mờ nhận thức ra. Hình như tôi đã nhớ lại từ tiềm thức sâu thẳm đó, những lần tôi lạc loài qua thế giới bên của bên kia đời sống. Thuật ngữ của nhà Phật nói rằng đó là thế giới của thân trung ấm. Đó là cuộc hành trình đi tìm lại sự hiện hữu và thủ đắc một thân người mới sau khi đã qua về bên kia thế giới. Ở trong đó, tôi ray rứt nhớ cái thế giới của thân đời trước và nỗi nhớ những người thân của đời trước đã ném tôi vào trong cảm giác hoang tưởng cô đơn vô cùng tận đó. Trong những lúc đó, tôi có một cảm giác rõ rệt và mạnh mẽ về nỗi cô đơn kinh khủng phải tiếp tục cuộc hành trình trong vô lượng vô biên tái sinh với tất cả những gì thân yêu bỏ lại thế gian. Nếu như có ai hỏi tôi cái cảm giác ấy có phải là sợ hãi không thì câu trả lời là ở trong lúc ấy, tôi không cảm thấy sự sợ hãi là điểm chính yếu. Nghĩa là lúc đó tâm trạng cô đơn vô cùng tận mới là chính yếu. Dĩ nhiên, kèm theo cái cảm giác cô đơn sâu thẳm, sẽ kéo theo một phản ứng phụ ngầm là niềm sợ hãi đến từ tâm trạng cô đơn cùng thẳm đó. Niềm sợ hãi của sự kiện là mình phải đi một mình trên cuộc hành trình mà không một ai, kể cả những người mình thân yêu nhất, có thể chia xẻ. Không còn một ai ngày hôm nay. Chỉ còn riêng chính mình, đối diện cũng với riêng chính mình mà thôi.
Trong những lần phải đối diện với niềm cô đơn tận cùng đó, tôi khóc như mưa như bão, nhớ lại về cái thế giới mà tôi đã từ bỏ để ra đi đến đây, cô đơn cùng tận, một thân một mình. Là mộng hay là thực?. Nhưng cái cô đơn cùng tận không dứt ấy thì có thực trong tôi.
Như những buổi chiều tôi ngồi một mình trong thành phố xa tít mù tắp căn nhà và gia đình của tôi đang có. Nằm gối đầu một mình trên hai cánh tay, nhìn trân trân lên trần nhà trong căn phòng khách sạn xa lạ của cuộc hành trình. Hay những đêm khuya xa nhà ở một thành phố cực kỳ xa gia đình, ngủ một mình trong căn phòng khách sạn xa lạ. Để rồi lúc hai giờ sáng, giật mình tỉnh giấc, nhìn trân trân lên trần nhà sơn trắng trong niềm cô đơn đến thót người: tôi đang ngủ ở nhà tôi trong gia đình hay là còn đang lang thang trên thành phố xa xôi ngàn dặm. Mộng hay thực? Tôi đang ở đâu đây?
Và em, bây giờ em đang ngon giấc bên người nào? Hay là em cũng đang giật mình thức giấc trong đêm đen tối, nhìn lên trần nhà như tôi và tự hỏi: anh đang ở đâu? và anh đang làm gì?
Sự sống này, tự nó mang ý nghĩa gì? Khi mà tâm tư luôn chìm đắm trong niềm cô đơn và khổ đau giữa mộng và thực. Đời này là thực hay là mộng?. Hay là đời sau mới là thực? Hay cũng lại là mộng?
Cơn đau hành hạ trong niềm trầm cảm dữ dội bùng cháy. Ngay cả những người thân quen nhất trong hiện tại cũng không nhìn ra niềm trầm cảm hoang tưởng đó trong tôi. Niềm cô đơn dữ dội nhận thức sâu thẳm những nguòi thân ngày hôm nay rồi sẽ thành xa lạ trên cuộc hành trình của tương lai. Những lúc mà họ thấy hai con mắt của tôi tuy ráo hoảnh, nhưng khi vừa quay đi thì trào lên những dòng suối nước mắt nóng và khi quay mặt đi để che giấu tất cả những niềm trầm cảm vô cùng cô đơn đó...
Giòng suối trầm cảm tiếp tục tuôn trào chiều nay. Để giòng nước mắt nóng vẫn không ngừng chảy. Có khi nào, có được một người chia xẻ được giòng nước mắt trầm cảm như của buổi chiều hôm nay…?
Rồi cuối cùng thì cũng vẫn chỉ là bên ly "bồ đào mỹ tửu... dạ mông lung..."
Không Quán