Xóm Thượng, 24/06/10
Vậy là tôi đã trở lại Xóm Thượng sau gần hai tháng đi qua học viện Ứng Dụng Châu Âu – Đức. Hôm nay, tôi đã dành một ngày trọn vẹn để đi thăm mấy góc vườn. Tối hôm qua về muộn quá tôi đã đi thăm được gì đâu. Xóm Thượng thay đổi không nhiều nhưng chừng đó cũng đủ làm cho tôi cảm thấy vui. Có thêm nhiều cây mới và cũng có thêm nhiều huynh đệ mới làm cho tôi có nhiều hứng thú hơn.
Hôm nay là một ngày nắng thật dài làm cho tôi cảm thấy nhớ đến cái không khí mát mẻ ở học viện. Ở học viện, nếu ở trong phòng thì thôi chứ còn đi ra ngoài là phải mặc áo dài vậy mà có khi còn mặc thêm áo ấm nữa; ở bên này chỉ mặc áo vạt hò thôi mà vẫn còn thấy nóng.
Trong gần hai tháng ở bên ấy, tôi đã có cơ hội thực tập và làm việc chung với các anh chị em tôi. Nguồn an lạc và hạnh phúc bắt nguồn từ đó đã làm cho dòng sông tăng thân thêm đẹp khiến cho nhiều người đến học viện trong thời gian ấy điều được thừa hưởng và chuyển hóa.Ở đâu lâu rồi thì cũng có cái gì đó để nhớ, để thương, để trân quý. Riêng tôi, tôi quý nhất là cái tình huynh đệ, tình huynh đệ sao mà đẹp và gần gũi quá. Nhìn vào đâu cũng thấy có tiếng cười, tiếng nói, tiếng hát thân thương. Tìnhhuynh đệ đã được chế tác từ khắp mọi nơi. Ở thiền đường rồi xuống nhà bếp, ở sân bóng, trên đồi táo, ở quán kem và trên những con đường. Tình huynh đệ cứ sống dậy khi tôi nghĩ về những cái đó.
Tôi nhớ đến bếp lửa hồng mà cái đêm hôm ấy các huynh đệ đã ngồi quây quần bên nhau để tạm biệt một số các huynh đệ phải về Làng sớm. Bếp lửa đã làm đượm thêm tình huynh đệ. Có nhạc, có trà và cả một buổi tối bình an sâu lắng.
Tôi nhớ đến sân bóng học viện và giải EIAB Cup. Ai thắng, ai thua và Cup để đó chẳng ai cần lấy mà tiếng cười, tiếng nói làm vui cả một góc trời.
Tôi lại nhớ đến những buổi làm việc, những buổi ăn picnic, những khi rảnh rỗi được thả bộ vào rừng, những buổi sáng thức dậy nghe chim hót vang lừng. Có những buổi sáng đại chúng tập tụng kinh trước hiên chùa mà tiếng chim hót còn lớn hơn cả tiếng tụng kinh.
Tôi lại nhớ đến buổi trưa hôm ấy, tôi cùng với bốn anh em nữa đi tản bộ vào rừng. Trời nắng nhưng không làm chói mắt ai vì rừng cây đã im bóng mát cả lối đi. Vừa đi vừa chơi và để cho đôi chân được tự do. Anh em tôi đến một mé rừng tùng và nằm nghỉ trưa ở đó. Ba người đi nghỉ và một người thì đi hái hoa. Trên con đường về có thật nhiều rau mã đề và dương sỉ. Rau mã đề chế mì gói thì ngon lắm. Các anh em hái một ít rau mã đề và thật nhiều dương sỉ, bó thành hai bó gánh trên vai, về đến nhà rồi mà vẫn còn thấy đau cả vai.
Tôi nhớ đến buổi pháp thoại cuối cùng của Thầy bên hành lang học viện. Lúc đầu ai cũng nghĩ là chỉ ngồi chơi bữa cuối với Thầy ở học viện thôi, ai ngờ Thầy đã cho đại chúng một bài pháp thoại thật sâu. Sau đó còn có văn nghệ bỏ túi nữa. Thầy Pháp Ấn đã hát tặng đại chúng bài “Bé đã sinh ra rồi”. Bé đã sinh từ thuở nào nhưng mà bé cũng mới sinh từ hôm qua. Bé là học viện. Thầy Pháp Độ thì hát đến hai bài, một bài Dặn dò và một bài Quê hương là chùm khế ngọt. Sư chú Pháp Khải thì ca bài Chế lấy mây và gầy lấy nắng. Và cuối cùng là sư cô Chân Đức và sư cô Khôi Nghiêm hát tặng bài EIAB bằng tiếng anh. Bài nào cũng hay và nhiều lời gửi gắm. Đúng là có Thầy thì luôn có những điều bất ngời thú vị.
Tôi lại nhớ đến buổi sáng hôm đại chúng về Làng. Buổi sáng đó tôi cố gắng dậy thật sớm. Cũng là một buổi sáng như mọi khi, thời gian vẫn cứ trôi nhưng sao yên lắng lạ thường. Từng bước chân chậm lại như muốn thời gian đừng trôi quá vội, nhưng rồi mọi người cũng lên xe. Cũng như lần trước, Thầy đã có mặt cho chúng tôi. Thầy đã ngồi đó và gửi năng lượng bình an cho chuyến đi. Tôi nhớ cái khung cảnh này lắm. Mỗi khi Từ Hiếu vào thăm Bát Nhã hay Bát Nhã ra thăm Từ Hiếu, đến lúc chia tay tình anh chị em như càng khắn khít hơn. Phải sống cho thật hết lòng và trân quý sự có mặt của nhau. Đó là bài học mà cái giây phút ấy đã dạy cho tôi.
Gần hai tháng để anh chị em được sống hạnh phúc, an lạc với nhau, chừng đó quá đủ đối với tôi. Nếu cần tôi sẽ nghĩ về các anh chị em của tôi. Những người con trai hiền lành, những người con gái hiền lành, đang được sống thảnh thơi, an lạc trong tình thương của Thầy, của tăng thân. Và rồi tôi sẽ mỉm cười hạnh phúc và biết mình phải sống cho thật xứng đáng nơi niềm tin của các anh chị em.
Bây giờ đây tăng thân đã có mặt ở nhiều nơi, có những nơi thật xa. Có những anh chị em chỉ gặp được có một lần và rồi giây phút đoàn tụ không biết bao giờ mới đến. Tuy biết rằng, huynh đệ luôn có mặt trong nhau nhưng cái thực tại biết cười, biết nói, biết vui chơi kia nó mầu nhiệm hơn nhiều. Chỉ có sống hết lòng với tăng thân và giữ gìn chiếc áo nâu cho đẹp thì thế nào anh chị em cũng sẽ gặp lại nhau.
“Niềm tin trao gửi trên nụ cười mỗi người
Những lúc khốn khó ta cùng qua
Tiếng nói, tiếng hát mang thâm tình đi cùng
Ta về trên bước chân nhẹ nhàng.
Ngày mai ta sống tuy không gần trong đời
Nhưng mãi có mãi đây tình thương
Đi tới bước tới dẫu chông gai không lùi
Bởi vì ta có nhau lâu rồi.”
(thơ sư cô Tuyết Nghiêm)
Thầy Minh Hy
(Langmai.org)