HongKong Ngày 7 tháng 4 năm 2010.
Con kính bạch Thầy,
Kính thưa quý Thầy, quý Sư cô cùng các bạn thiền sinh ở xóm Mới, Làng Mai,
Trước tiên, con xin tặng Thầy và toàn thể đại chúng một chùm hoa mận đầu mùa! Con sắp phải rời Làng – một nơi thật đẹp đối với con. Trái tim con bình an với tràn đầy lòng biết ơn và một chút luyến tiếc khi phải rời nơi đây. Con đã được nuôi dưỡng rất nhiều bởi năng lượng chánh niệm và sự quan tâm, chăm sóc của quý Thầy, quý Sư Cô.
Con bắt đầu thực tập theo pháp môn làng Mai từ năm 2007, đến nay đã được 2 năm. Trong thời gian đó, con đã được hướng dẫn phương pháp thực tập qua hai khóa tu. Khóa tu thứ nhất là ở Hồng Kông năm 2007, khi đó con đã tiếp nhận tam quy và ngũ giới từ Thầy. Con đã thay đổi rất nhiều trong cách nhìn cuộc đời và đối diện với những khó khăn. Với sự thực tập chánh niệm, con không còn vướng mắc nhiều vào công việc cũng như trong quan hệ với những người bạn đồng nghiệp hay sếp của con. Trước đây, là một người làm công tác xây dựng và phát triển cộng đồng, có những lúc con cảm thấy bất lực nhưng vẫn phải tiếp tục làm việc và vượt qua những khó khăn, cho nên nhiều lúc con cảm thấy bực bội trong lòng.
Trong khóa tu thứ hai được tổ chức tại Hà Nội, Việt Nam vào tháng 5/2008, con cảm nhận được một nguồn năng lượng rất lớn và sự yểm trợ hết lòng từ các thành viên đến từ nhiều tăng thân tu tập theo pháp môn làng Mai trên thế giới. Nhiều người trong số đó đã hết lòng thực tập chánh niệm và từ bi. Họ đã dành công sức để giúp đỡ những người bị bỏ rơi, bị lầm đường lạc lối, bị đối xử một cách kỳ thị. Họ đem đến những nơi đó sức mạnh, sự hiểu biết và ước muốn bảo vệ trái đất mà chúng ta đang sống.
Vào thời điểm tham dự khóa tu, con không biết là một thử thách thực sự sắp sửa xảy ra đối với con. Vào ngày Phật Đản năm 2008, con nhận được tin là một trận động đất khủng khiếp đã xảy ra tại Sichuan, Trung Quốc. Vậy là con trở về lại Hồng Kông để đảm nhận việc điều phối các dự án tái thiết cộng đồng và hỗ trợ tinh thần cho những nạn nhân của trận động đất, những người đã mất hết nhà cửa, phương tiện kiếm sống và cả niềm tin, hy vọng. Con thật sự biết ơn Thầy và Tăng thân Làng Mai đã trao truyền cho con phương pháp thực tập chánh niệm, vì nhờ có phương pháp tu tập này mà con đã vượt qua được những thời điểm đầy áp lực và mệt mỏi. Những người bạn điều phối viên của con khi đó phải chịu rất nhiều căng thẳng và vì vậy dễ nổi giận với nhau. Trong hoàn cảnh đó, con đã thực tập kiên nhẫn và lắng nghe sâu để có thể có mặt cho họ với sự trầm tĩnh và cảm thông. Con cũng đã chia sẻ với các bạn làm việc trong nhóm điều phối viên về tiếng chuông chánh niệm và chúng con đã cùng nhau thực tập dừng lại và lắng nghe trong im lặng mỗi khi có tiếng chuông vang lên. Một vài người bạn đã nói rằng những giây phút thực tập như vậy mang lại cảm giác thật dễ chịu và sảng khoái.
Thời gian gần đây, con có tham gia dự án hỗ trợ một trường trung học bị tàn phá nặng nhất trong trận động đất tại Sichuan, Trung Quốc. Đối tượng của dự án là các thầy cô giáo và đặc biệt là các học sinh cùng với cha mẹ của các em – những người đã chịu nhiều khổ đau, mất mát về tinh thần sau vụ động đất. Có một chuyện vui mà con rất muốn chia sẻ với Thầy và Tăng thân. Một đối tác của dự án này là một nhà tâm lý học ở Bắc Kinh, đã từng tham gia khóa tu do làng Mai tổ chức năm 2007 tại Hồng Kông. Cùng với sự yểm trợ của một số người bạn trong Tăng thân tại Hồng Kông và Canada, cô sẽ áp dụng các phương pháp thực tập chánh niệm để giúp những học sinh cũng như các bậc phụ huynh và thầy cô giáo – những người đã chịu nhiều căng thẳng về tinh thần trong trận động đất tại Sichuan. Con nghĩ là phương pháp tu tập của Làng Mai thực sự rất mới mẻ và sẽ giúp ích rất nhiều cho người dân nơi đây.
Lần này con chỉ đến Làng để thực tập trong một tuần, thời gian tuy ngắn nhưng con vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng và thực sự bình an. Trước đây con chỉ tham gia các khóa tu nên con không hề biết rằng quý Thầy, quý Sư cô đã phải tốn nhiều công sức để chuẩn bị các bữa ăn, nơi ở cho các thiền sinh và điều quan trọng hơn là tạo ra một không gian thuận lợi cho sự tu học của các thiền sinh. Với sự thực tập chánh niệm, những gì quý Thầy, quý Sư cô làm đều mang đến cho chúng con năng lượng của thương yêu. Chỉ những nụ cười thôi cũng đã là món quà quý giá đối với chúng con rồi.
Con sẽ không bao giờ quên những lời dạy sâu sắc của Thầy trong bài pháp thoại tuần này về sự thực tập biến những điều nho nhỏ trong cuộc sống thường ngày thành những giây phút hạnh phút và tinh cần thực tập chánh niệm. Thầy cũng dạy rằng chúng con có thể trở thành những người làm vườn giỏi nếu biết chăm sóc vườn tâm của mình bằng cách nuôi dưỡng những hạt giống tốt của hiểu biết và thương yêu.
Con rất biết ơn Sư cô Sĩ Nghiêm, người đã giúp đỡ con rất nhiều trong thời gian thực tập tại Làng. Con cũng rất biết ơn Sư cô Tùng Nghiêm đã làm thiền hướng dẫn, giúp cho chúng con biết thực tập nương tựa Tam Bảo nơi tự thân (chánh niệm là Bụt, hơi thở là Pháp, năm uẩn là Tăng) để vượt qua cảm giác sợ hãi và lo lắng. Chúng con không còn cảm giác lẻ loi, đơn độc nữa.
Thư con viết đã dài, con hy vọng sẽ sớm có đủ duyên để trở lại thực tập và học hỏi cùng Tăng thân. Con kính chúc Thầy và Tăng thân có nhiều sức khỏe và an lạc trên con đường thực tập. Con rất mong được sớm gặp lại Thầy và Tăng thân ở Hồng Kông cũng như ở Trung Quốc.
Kính thư,
Christine Chau.
(langmai.org)