“Ngươi sợ điều gì,” nhà vua hỏi. “Không có gì phải sợ khi ở trong vương quốc của ta. Ta bảo vệ tất cả loài hữu tình đến mức có thể,” ông ta nói. Con chim bồ câu vẫn run sợ. Bấy giờ nhà vua mới trông thấy con diều hâu đang lượn qua lượn lại trên đầu. Sà xuống thấp, nó nói với nhà vua:
“Con chim câu này là thức ăn đã định của tôi! Ông muốn làm gì ? Bộ ông định tranh dành với tôi con mồi mà tôi đã săn đuổi tự bao lâu rồi ?Móng vuốt tôi đã bấu vào thân mình nó, ông phải hiểu rằng nó là của tôi.”
Con diều hâu đang cho nhà vua một bài thuyết giáo. “Ông có thể can thiệp khi con người đánh nhau: đó là việc của ông. Nhưng ai cho ông quyền cai trị đối với chim chóc trên bầu trời ? Và bởi vì ông quá thương cảm con chim câu này, còn thân tôi với cái bụng đói thì sao ? – Tôi đã chẳng có được bữa ăn ngon từ nhiều ngày rồi !”
“Tốt lắm,” nhà vua nói, “Ta sẽ bảo gia nhân đem cho ngươi một ít thịt dê hoặc thịt lợn mà vẫn dành cho chó, Ta đã hứa với con chim câu này về sự bảo vệ, vì vậy ngươi sẽ không có được nó.” Nhưng con diều hâu đáp, “Tôi không ăn thịt dê hay thịt lợn. Bồ câu là thức ăn của tôi từ nhiều thế kỷ rồi. Song nếu ông thích con chim câu này đến vậy, thì ông có thể cho tôi ít thịt từ thân ông bằng với trọng lượng con chim câu này.” (Bạn có thể nhận thấy đây không phải là con diều hâu thường phàm!
“Ðược,” Vrisha- darbha ta thán. “Như vậy thật ra ngươi đang giúp ta một hạnh từ khi cho ta cơ hội thực hiện.” (Và đây cũng không phải là ông vua thường phàm!) Như thế, nhà vua với con dao sắc, bắt đầu cắt thịt của chính thân mình. Rồi cân được mang đến, loại cân có hai đĩa, và con chim câu bị thương được đặt lên một đĩa, thịt nhà vua đặt lên đĩa kia.
Khi hoàng cung biết được những gì đang xảy ra, hoàng hậu cùng các quan triều thần và tôi tớ vô cùng kinh hoảng chạy đến hiện trường. Ðến nơi, họ đành bó tay bất lực trước sự hy sinh của vị thầy chính trực của mình – hành động như vậy để giữ lời nguyện bảo vệ một sinh mạng, thực hiện lời hứa của mình với người khác. Thật là ngay cả đến trời đất cũng rung động với sự việc hiếm có này.
Bấy giờ một điều lạ diễn ra: mặc dầu nhà vua cắt thịt từ hông, đùi và cả tay nữa, trọng lượng con chim cứ càng lúc càng tăng lên! Cuối cùng khi hầu như chỉ còn là bộ xương, nhà vua bảo, “Này đây, Ta cho ngươi hết thảy thân ta, đời ta, vì ngươi: hãy nhận đi.
Ðến phần hạ màn. Chư Thiên mang đầu Ðế Thích hiện ra cùng với nhạc trời, và diều hâu cũng như chim câu đều biến mất. Những việc đó là do Chư Thiên bày ra để thử lòng nhà vua. Từ trên không trung, mưa hoa rải xuống. Thân mình vua Vrisha – darbha đượcphục hồimột cách ngoạn mục, rồi ông được đưa lên trời trong một chiếc xe nạm đầy châu báu.
Câu chuyện này là một trong những chuyện được cụ ông Bhishma kể cho Yudhishthira, trưởng tòa Bạch Thiện, như một bài học về vương quyền. Nó đem đến cho chúng ta một bài học thêm như là những người mộ kinh Vệ đà: rằng Trời, Thần tiên, tự phát hiện mình khi trú ngụ trong mỗi chúng ta, cũng như trong mỗi sinh vật, tất cả sự ứng cúng đều thật sự khởi đến từ điều đó và đi đến điều đó.
VH
(Theo Sister Nivedita và Ananda Coomaraswamy)