Thư gởi Thầy

Đây là hai bức thư của hai sư cô trẻ viết gởi đến Sư Ông Làng Mai trong những ngày "tạm trú" tại ngôi chùa Phước Huệ. BBT đã trích từ trong số báo "Thềm Trăng Sa Di - ấn bản Mùa Loạn Lạc" để gởi đến quý vị thân  hữu của trang nhà.


Kính gởi Sư Ông của con!

Vậy là đã được sáu tháng rồi từ cái ngày hôm đó, cái hôm mà con được Thầy trao cho mười giới Sa di. Với con mọi thứ giờ đây vẫn cứ như một giấc mơ. Chỉ mới chín tháng trước con còn là một kẻ cô hồn, không có nơi để quay về… chưa từng có mục đích, có định hướng cho cuộc đời mình. Thế mà… thế mà giờ đây con đã biết thở, biết cười, biết chơi với chính mình, được hiểu và được thương. Con đã biết thương một cách hay hơn, không khổ đau, không kỳ thị, không vướng mắc.

Giờ đây, con đang ngồi bên ngọn nến, sờ tay lên đầu và hồi tưởng lại những gì đã qua, mầu nhiệm thực Thầy nhỉ! Con nhớ hồi trước, mỗi lần các sư cô, sư chị của con nói rằng mọi người thương Thầy nhiều lắm. Lúc đó con tự hỏi: “Tại sao mình không thương Thầy nhiều như các sư chị được?” Nhưng theo thời gian, sự thực tập của con cũng dần lớn lên và con nhận ra Thầy từng lời văn, từng câu chữ mà con đọc hàng ngày. Con thấy Thầy qua lời nói, cử chỉ và cách hành xử của quý thầy, quý sư cô. Con nhận ra Thầy qua từng hơi thở, từng bước chân ý thức của mình. Rồi không biết tự bao giờ, con thấy mình thương Thầy thật nhiều! Cho đến hôm con được Thầy trao cho giới pháp, con thấy được tình thương mà Thầy dành cho chúng con mặc dù chưa một lần Thầy và chúng con được trò chuyện hay ngồi bên nhau. Tuy ở xa, xa thật xa, vậy mà Thầy luôn hướng về chúng con, và đặt rất nhiều niềm tin nơi chúng con. Có nhiều lúc con tự hỏi: “Tại sao có những người không phải là ruột rà, máu mủ gì của nhau mà lại rất mực thương yêu nhau?” Nhưng giờ thì con biết rồi Thầy ơi!

Thầy biết không? Lúc con quì lên để tiếp nhận giới, tuy chúng con không được tận mắt nhìn thấy Thầy mà chỉ được nghe tiếng Thầy qua mạng Internet, thế mà con cứ ngỡ như Thầy đang ở bên chúng con vậy. Con xúc động nhiều lắm, từng lời nói của Thầy cứ đi vào trong con nhiều đến lạ! Con cứ để mặc cho những giọt nước mắt của niềm vui, của tình thương và lòng biết ơn lăn dài trên má. Con thấy được rằng cuộc đời không bất công như con từng nghĩ, bởi con hạnh phúc hơn nhiều người lắm. Có những người cả đời cứ phải chật vật, bương chãi, lo lắng… nhưng rồi… còn con, tuy đã từng có khó khăn, thử thách và khổ đau nữa, nhưng sau bao giông tố của cuộc sống con lại tìm được một chốn để quay về, để nương tựa và tiếp thêm năng lượng và đi tiếp. Con cảm ơn Thầy nhiều lắm! Nếu không có Thầy, không có tăng thân thì có lẽ giờ này con vẫn còn trôi lăn bên lề cuộc sống, cùng quẩn không lối thoát.

“Nếu là con chim, chiếc lá
Thì con chim phải hót, lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không trả
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”

Thầy ơi! Con biết cách hay nhất để đền đáp ơn Thầy, ơn Bụt Tổ là chúng con phải thật sư là sự tiếp nối xứng đáng của Thầy, của Bụt và chư Tổ. Con hứa sẽ thực tập để đem  lại niềm vui cho mình, cho tăng thân và tất cả những người đến đây tu tập cùng chúng con. Con biết Thầy luôn có niềm tin nơi chúng con, Thầy luôn có mặt bên chúng con trong từng giây, từng phút, từng hơi thở và bước chân ý thức (và hơn thế nữa trong tim chúng con lúc nào cũng có Thầy).

Kính bút

Con của Thầy

Chân Thật Nghiêm (thành viên thứ 25 gia đình cây Sen Vàng)

 

cayngodong
Gia đình xuất gia cây Ngô Đồng chụp hình với Sư Ông


Dưới đây là một lá thư khác của một sư cô trẻ viết gởi đến Sư Ông

Bạch Thầy kính yêu!

Vậy là anh chị em chúng con tạm trú ở chùa Phước Huệ đã gần ba tháng rồi. Mới ngày nào đặt chân tới nơi này mà giờ đây tất cả đã trở nên thân thiết, quen thuộc với con. Bước chân của con ngày càng vững vàng và an trú. Mỗi bước chân đi con thầm niệm: “Đây là Bát Nhã, Bát Nhã là đây”. Đúng như vậy, bởi vì Thầy đã dạy anh chị em chúng con là Hiện Pháp Lạc Trú rồi mà. Cuộc sống luôn mầu nhiệm trong giây phút  hiện tại. Con luôn thấy Thầy trong từng bước chân, hơi thở. Mỗi sáng thức dậy con thấy mình thật may mắn, hạnh phúc vì con đang được sống cùng sư chị, sư em. Tuy chỗ ngủ hơi chật chội nhưng con cảm thấy bình an. Con được nuôi dưỡng hàng ngày bằng hơi thở và bước chân vững chãi của đại chúng. Con còn nhớ một bức  hình chụp Thầy đang quét là ở Viện Phật Học Châu Âu, chúng con thật sự thấy Thầy đang có trong anh chị em chúng con vì mỗi ngày chúng con đều được quét lá ở trước sân chùa Phước Huệ và hình ảnh đó cứ hiện lên trong con. Hình ảnh Ôn Phước Huệ mặc áo tràng nâu, đội nón lá dẫn chúng con đi thiền hành làm chúng con nhớ Thầy nhiều lắm. Thầy ơi! Con luôn thấy Thầy trong mỗi sư anh, sư chị của con.

Mỗi khi thấy buồn hay lạc lõng thì con thầm niệm: “Con đang đi cho Thầy, con đang được đi cùng Thầy. Mỗi bước chân đi trên mảnh đất Phước Huệ cũng như đang đi ở Làng Mai, Lộc Uyển, tất cả đã là một trong con. Giờ đây mọi chuyện đã là quá khứ, con luôn bắt đầu một ngày mới bằng bước chân hơi thở chánh niệm. Chúng con thấy mình đang tiếp bước chân Thầy. Mỗi khi lạy xuống con thường nguyện rằng: “Lạy Bụt, lạy Tổ cho anh chị em được tu học chung với nhau, xin đừng chia rẽ chúng con, chúng con nguyện đi chung như một dòng sông”.

“Một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao”


Con nguyện sẽ là đứa con ngoan của Thầy, của Tăng thân. Con kính chúc Thầy có thật nhiều sức khỏe. Chúng con kính thương Thầy nhiều!

Kính thư,

Con của Thầy, của Tăng thân

Chân Chuẩn Nghiêm

theo langmai.org