Ngày tam phục - mùa mà cái nóng oi bức nhất trong năm, cả vườn cỏ của thiền viện đã trở thành một thảm cỏ khô vàng. "Phát dọn cho sạch sẽ đám cỏ này đi, thế này thì thật là khó coi quá!" Chú tiểu nói.
Nhìn lại thân thể của mình mỗi ngày là một trong những phương pháp thực tập rất căn bản của thiền học. Tiếp xúc với thân thể của ta bằng con mắt thiền quán, ta thấy sự có mặt của thân thể đối với ta là sự có mặt của một thực tai mầu nhiệm.
Trong cái nắng, cái gió oi ngột trái mùa, ta lại thèm được hòa mình cùng thiên nhiên, để được tìm lại những khoảng không gian bao la thanh bình giữa những làng quê, trên những cánh đồng mênh mông xanh mướt, để được khám phá, chơi đùa như thời còn con trẻ.
Bạn có lo âu không? Bạn có cảm thấy khốn khổ không? Nếu có, hãy chăm chú đọc quyển sách nhỏ nầy. Những dòng chữ sau đây đã được viết ra cho bạn và cho những ai còn mãi lo âu về những điều không đáng lo - lo suốt đời, lo đến chết!
“Một sinh viên đang theo học tại học viện Y không may mắc chứng bệnh tim đang cần được giải phẩu, một cuộc giải phẫu lớn. Nhưng tại thôn quê, cha mẹ tuổi cao sức yếu đã không đủ khả năng chi trả khoản tiền khá lón này.” Đấy là nội dung của bức thư do chính tay cô gái viết được dán trên bảng thông báo của trường.
Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11h30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.