Tự khúc mùa đông

alt

 

Bốn mùa trong năm, Xuân cho những hoan ca, Hạ cho những nồng nàn, Thu cho những mơ màng và Đông cho những lãng quên!

Em lại loài trong những khúc hoan ca, lạc loài trong những cuộc vui nồng nàn! Em thấy thoảng đâu đó là bóng dáng mình những ngày mơ màng và em biết, em là mùa của những lãng quên!

Em yêu Đông! Yêu cái điêu tàn của những ngày lạnh hiếm sắc, yêu cái hoang mang của những ngày vô phương, yêu cái vẻ ngoài già nua xấu xí tang thương, yêu cái khẳng khiu trơ trọi cành khô vẽ lên trời xám.

Em tẻ nhạt! Tẻ nhạt lắm như cái khung ảnh mùa khói xám em yêu. Em sinh ra vào những ngày đầu đông, dường như là sự báo trước; không rực rỡ, không ấm áp, không nên thơ; em nghe mình khắc nghiệt, hoang tàn, đìu hiu và cô quạnh đến khôn cùng.

Một đời người, nào ai biết được rồi mình sẽ thế nào? Những trăn trở, những tiếng nói thầm kín … niều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ mà có khi nếu có thể bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang … Khát vọng được hòa nhịp, được trút bỏ tuyệt vọng … Đông cho em những lắng đọng sâu sắc; Đông cho em những lúc thời gian như sai lệch khi ngày dường như ngắn lại và đêm thì chợt dài hơn ... thăm thẳm ... chìm trong màu tối của những khoảng không không là ngày là em. Là em đó với chính mình, rõ ràng hơn bao giờ hết! Dằn vặt, xót xa, ... , không còn là vòng gai nhọn siết chặt tâm can nữa! Chúng hóa hoa tuyết, hoa tuyết trắng tinh em nâng trên tay mình, hoa tuyết trong veo thấm làn từng hơi giá băng vào những đường gân chằng chịt.

Nếu không đi được thì sao có thể chạy? Nếu không ngắm nhìn không lắng nghe thì sao có thể cảm nhận? …
Đã ai tự hỏi rằng nếu không có những ngày ngủ yên vùi mình trong gió tuyết thì liệu rằng hoa xuân có rạng rỡ đến độ làm bừng sáng tất cả? Đã ai tự hỏi rằng nếu có những đêm dài đơn côi ta có biết được sao là hạnh phúc bình dị của một que diêm nhỏ bé mong manh? Không có những nỗi đau thì sao có thể gọi là cuộc đời? Không có nỗi đau thì sao có thể gọi là đã sống đủ một kiếp người? Không có nỗi đau thì sao có thể để nhận thức rằng có phải ta đã sống hay chỉ là những sinh vật vô hồn trong những thân xác di động ?

Mọi thứ, tất cả mọi thứ! Mọi cái mới mẻ đều sinh ra từ những tàn tích hoang phế, mọi điều ngọt ngào đều chỉ có thể được sinh ra từ đắng chát của những cơn đau dai dẳng qua những ngày tháng u buồn!

Màu khói xám, khắp mọi nơi là màu khói xám, những góc xám của sự lãng quên. Em vùi mình trong cái lạnh, vùi mình trong cái tĩnh lặng của khuông màu bàng bạc! Em quên mặt trời nồng ấm, quên tiếng sóng biển hát ca, quên cái mịn màng xót xa lùa chân em ngày nào; em còn quên luôn cả cái gió khẽ khàng của Thu vừa vương áo còn sót đây, quên những bỏng rát gió hè điên cuồng thét gào đòi thiêu đốt em, …

Có thật là quên không? Một chút gì đó mơ hồ, một chút gì đó mong manh! Chìm trong cái lạnh sắc se đó là gì? Là em, là em vẫn đang cuộn mình lại thật chặt, là em vẫn đang đan những ngón buốt vào nhau cho cơn run sẽ qua! Đông cho em biết một điều thật giản dị, con người ta vẫn mỏi mong được sưởi ấm lòng mình dù chỉ là một chút thôi, dù là chỉ trong khoảnh khắc! Em chợt nghe tiếng gió hát êm đềm, chợt nghe thấy tiếng thì thầm của sóng, tiếng ru vang của đêm, tiếng cái khao khát của nhịp đập con tim mình …

Ngọn nến mong manh đêm đông được thắp lên trong lòng em. Em yêu Đông, em yêu đời! Em yêu và em sống bằng ngọn nến thắp những tuyệt vọng mang tên chính tên em trong những đêm Đông dài cuộc đời mình ...

 

Lys

Nguồn: Ngẫu Hứng