LÀM LẠI TỪ ĐẦU

Liên Hoa Sắc (Utpalavarṇā) là một mỹ nữ sắc nước hương trời, sanh ra trong một gia đình vô cùng giàu có ở thành Vương-xá, nhưng lại có số phận gian truân, lưu lạc, đoạn trường không khác nàng Kiều của cụ Nguyễn Du. Năm mười sáu tuổi, cô lấy chồng là một thanh niên ở làng Ưu-thiện-na, sanh hạ được một đứa con gái. Chưa được bao lâu, cha chồng qua đời, mẹ chồng còn trẻ đẹp nên đã sanh tật, quyến rũ cả con trai mình và biến nàng dâu thành người đày tớ. Quá uất hận và cũng quá xấu hỗ khi sống trong một gia đình mất hết luân thường đạo lý, nàng đã bỏ nhà ra đi, để lại đứa con thơ cho chồng.

Nàng đến lập nghiệp ở thành Ba-la-nại. Tại đây, do nàng còn quá trẻ và quá đẹp nên đã phải lòng một trưởng giả giàu có. Hai người tổ chức đám cưới và sống rất hạnh phúc một thời gian. Một lần nọ, ông trưởng giả có công việc làm ăn ở làng Ưu-thiện-na. Tại đây, ông gặp một thiếu nữ cũng có sắc nước hương trời nên đã bỏ ra hai vạn lượng vàng để được cưới nàng làm thiếp. Trớ trêu thay, khi đưa thiếp về nhà, Liên Hoa Sắc hỏi ra mới biết đó chính con ruột của mình!

Trước đây là nghịch cảnh mẹ chồng lấy chồng mình, bây giờ thì người chồng sau của mình lại lấy con gái của mình trước đây, hai mẹ con ruột lấy một người, Liên Hoa Sắc đau khổ tột cùng, không còn niềm tin vào cuộc sống, vào cái gọi là hạnh phúc gia đình. Quá đắng cay, quá phủ phàng, quá bất hạnh, Liên Hoa Sắc quyết định thêm một lần nữa bỏ nhà ra đi. Nàng đến thành Tỳ-xá-li và dấn thân vào con đường giang hồ, gia nhập vào làng chơi và trở thành một dâm nữ nỗi tiếng dụ dỗ đàn ông. Nàng quyết trả thù đời. Đã có không biết bao nhiêu người đàn ông sa ngã, bao gia đình tan nát bởi sức đẹp quyến rũ và mê hoặc của nàng.

Tháng ngày trôi qua, Liên Hoa Sắc lấy việc quyến rũ đàn ông mua vui cho quên hết sự đời khổ đau, tủi nhục. Chưa dừng lại ở đó, nàng còn quyến rũ, mê hoặc luôn cả những đạo sĩ, tu sĩ, những người đã xuất gia. Một lần nọ, nàng về thành Vương-xá, đứng đón ở một đoạn đường mà tôn giả Mục-kiền-liên sẽ đi khất thực ngang qua với âm mưu sẽ lung lạc ngài. Thế nhưng, tôn giả Mục-kiền-liên đạo cao đức trọng, đâu phải là hạng người dễ dụ dỗ. Thấy Liên Hoa Sắc xinh đẹp lại đi làm nghề đứng đường, tôn giả ân cần khuyên nhủ:

- Cô diện mạo xinh đẹp thế kia, phục sức lại vô cùng lộng lẫy, lẽ nào cô không kiếm được một tấm chồng để nương nhờ mà lại dấn thân vào con đường tội lỗi này?

Âm thanh, lời nói của tôn giả Mục-kiền-liên quá nhẹ nhàng, quá đức độ, như nước cam lồ mát mẻ thanh lương rót vào tâm hồn một kỹ nữ bấy lâu chất chồng thù hận, khiến cho bao nhiêu lửa oán hờn phút chốc tắt lịm. Liên Hoa Sắc mất hết tính cách của một gái giang hồ, trở lại nguyên hình một cô gái xuất thân sang giàu nhưng gian truân, bất hạnh. Nàng xúc động, bật khóc và tâm sự cuộc đời oan trái của mình cho tôn giả Mục-kiền-liên nghe, rồi nói:

- Bạch thầy! Cuộc đời quá độc ác, quá bất công, đã xô đẩy con vào con đường khổ đau và tội lỗi này. Con đã không còn lối thoát. Con biết phải làm gì hơn?

- Hãy làm lại từ đầu. Tôn giả Mục-kiền-liên ân cần khuyên nhủ. Liên Hoa Sắc cay đắng nói:
- Kẻ như con mà cũng còn cơ hội làm lại từ đầu sao?

- Quá khứ đã đi qua, không bao giờ trở lại. Nhưng giả sử có phép mầu xuất hiện, đưa chúng ta về quá khứ, về thời điểm khởi đầu, chưa chắc chúng ta sẽ sống tốt hơn những gì mình đã sống qua, chưa chắc chúng ta có thể làm tốt hơn những gì chúng ta đã làm. Nhưng có một điều mà chắc chắn chúng ta sẽ làm được, là ngay từ bây giờ, ngay từ giờ phút này, chúng ta hãy sống cho thật tốt. Hãy làm lại từ đầu ngay từ giờ phút này.

Ở đời chỉ có hai hạng người mạnh nhất. Đó là người không có lỗi lầm và người có lỗi lầm mà biết sửa đổi. Cho nên, cái đáng sợ không phải là lỗi lầm, mà là cái tâm không biết ăn năn hối cải, không biết tàm quý, không có ý chí nghị lực đứng lên sau khi bị vấp ngả. Con người ngả xuống đất thì phải biết chống đất mà đứng lên, còn nếu đã lỡ lầm vụng dại thì hãy đem tâm sám hối.

Những lời dạy dỗ, khuyên răn của Tôn giả Mục-kiền-liên đã thức tỉnh tâm linh của Liên Hoa Sắc. Nàng xin xuất gia, và chẳng bao lâu, dưới sự hướng dẫn của quý Ni sư, Liên Hoa Sắc chứng quả A-la-hán, trở thành người có thần thông đứng nhất trong hàng Ni chúng.

Biết bao nhiêu người trong xã hội của chúng ta có hoàn cảnh như Liên Hoa Sắc? Hay vì những lý do nào đó mà trở thành gái giang hồ như Liên Hoa Sắc? Và chúng ta đã đổ hết trách nhiệm lên người khác, lên xã hội, lên những người trực tiếp hoặc gián tiếp đưa đẩy chúng ta vào con đường đen tối, hoặc đơn giản là vì số phận. Và chúng ta yên bề trong cái hoàn cảnh hay số phận nghiệt ngả đó.

Đạo Phật thì không chấp nhận cách sống, cách suy nghĩ như vậy. Đành rằng cuộc sống là sống với, sống cùng xã hội, với cái cộng nghiệp; nhưng đồng thời mỗi chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm với cái biệt nghiệp của mình. Đạo Phật tin rằng không ai làm cho mình ô nhiễm và cũng chẳng ai cho mình sự thanh tịnh, mà chỉ có bản thân mình tự làm cho mình trở nên thanh tịnh hoặc ô nhiễm. Nếu có số phận, hay khổ đau là hệ lụy muôn đời, thì Liên Hoa Sắc chắc chắn không thể thành một thánh giả A-la-hán, người đoạn sạch khổ đau, phiền não, hiện chứng niết-bàn.

Cho nên, hãy bỏ qua quá khứ, nhất là những quá khứ đau thương, muộn phiền. Và hãy làm lại từ đầu, từ giờ phút này, bằng với cái tâm thanh tịnh, hãy làm cho lời nói, hành động của mình trở nên lương thiện.

 

Thích Nguyên Hùng

hoa sung1.jpg