01. Hoa Nhân Quả
02. Hoa Tam Vô
03. Cửa Chùa
04. Chuyến Xe Tam Thừa
05. Gợn sóng tuyền đài
06. Cuối bờ rêu thiên cổ
07. Cơn bão thảm khốc Nargis
08. Khua sỏi đá
09. Bên đồi vắng
10. Rùng rợn con tàu
_________________________
Hoa Nhân Quả
Tháng 6 – 2006
Đã gieo nhân thì làm sao không có quả
Đã có quả thì làm sao không có nhân
Hỡi nhân sinh trong cuộc sống hồng trần
Đừng lẩn thẩn buông lung mà đọa lạc
Mỗi hành động trong hành vi tạo tác
Mỗi ý niệm vừa phát khởi trong tâm
Tất cả đều đã gieo một hạt nhân
Mới băng qua là trở thành quá khứ
Có quá khứ thì phải có hiện tại
Có hiện tại thì phải có tương lai
Một là ba, ba là một nối dài
Móc thời gian ba thì treo bất tận
Bồ Tát sợ nhân, chúng sanh sợ quả
Nên Thánh Phàm, từ nơi đó mà ra
Đâu phải riêng chỉ một cõi ta bà
Mà tám hướng mười phương đều như thế
Hoa Nhân Quả phát sinh từ vô thỉ
Kết phan duyên hiện hữu đến vô chung
Chúng sanh ơi, cẩn thận, chớ lao lung
Đã tác tạo thì trước sau phải gánh
Hoa Nhân Quả biết rồi thì phải tránh
Tặng cho em mang nét đẹp thanh lương
Tặng cho anh mang sắc thắm lên đường
Tặng cho đời vun trồng chân thiện mỹ.
Hoa Tam Vô
Tháng 6 – 2008
Hoa Tam Vô nở trên thềm giải thoát
Tặng cho người Vô Tác cõi trần gian
Làm không làm như gió mát trăng ngàn
Bước thong dong giữa trời xanh mấy trắng
Hoa Tam Vô, cửa thiền môn mở rộng
Tặng cho người Vô Niệm cõi phiêu bồng
Nhớ đến vô, lồng lộng tựa hư không
Tuy trống rỗng nhưng cái gì cũng có
Hoa Tam Vô, cửa thinh không bỏ ngỏ
Tặng cho người Vô Trụ hữu – vô dư
Mang pháp thân trùm khắp cả thái hư
Không dính mắc một nơi nào tụ điểm
Từ vô thỉ không màu hồng màu tím
Đến vô chung không màu trắng màu xanh
Mà là màu hoại sắc đẹp nguyên trinh
Diệu diệu hữu trong chơn như hoa tạng
Vì chúng sanh trùng trùng vô số lượng
Hoa Tam Vô bừng nở khắp ba thừa
Duy một thừa nhưng nói rộng thành ba
Ba thừa chuyển đến tam vô bất hoại
Hoa Tam Vô, cửa chùa thân thương quá
Khói hương trầm quyền quyện cứu hàm linh
Tiếng chuông ngân thánh thoát đến vô thinh
“Thượng thông thiên đường, hạ triệt địa phủ”
Hoa Tam Vô, tặng cho người Vô Trụ
Tặng cho người Vô Niệm ngát hoa tâm
Tặng cho người Vô Tác tuyệt thậm thâm
Cùng chuyển xe tam thừa vi diệu pháp.
Cửa Chùa
Tháng 6 – 2008
Cửa chùa là cánh cửa Không
Vào trong Hoa Tạng trùng trùng huyền vi
Không Tướng, không cả li ti
Ẩn trong diệu hữu tư nghì hồn ai
Không Nguyện, không cả một hai
Trùm lên tánh thể phương đài đơm hoa
Sắc không vô nhị kết tòa
Nương hình gợn bóng giao thoa diễm hằng
Không đêm mà có ánh trăng
Không ngày mà có nắng vàng mênh mang
Thấu trời còn hỏi chi thang
Chạm đất còn hỏi địa đàng làm chi
Cửa chùa là cửa huyền vi
Từ không thành có diệu kỳ ai hay
Cửa chùa, ba cánh hiển bày
Vô môn biến hiện lay lay pháp trần
Cửa chùa, ba cánh tương lân
Vô Nguyện, Vô Tướng, hỏi Không sao tìm
Vụt qua, đâu nữa cánh chim
Tịch chơn, cật vấn nổi chìm phù vân
Cửa chùa, là cửa tam quan
Mở ra, không lối dọc ngang đi về
Cửa chùa, là cửa giải mê
Mở ra, chót đỉnh Tào Khê mỉm cười
Cửa chùa, chào khách ngược xuôi
Bước qua, biến mất, hỡi người thế nhân !
Chuyến Xe Tam Thừa
Tháng 7 – 2008
Ta ra đi trên chuyến xe Tam Thừa lồng lộng
Khắp muôn phương ngàn hướng cỡi phù sinh
Trên ba đường sáu nẻo kiếp sinh linh
Trong vạn hữu, ai không là bạn lữ
Ta ra đi trên chuyến xe Tam Thừa kỳ thú
Xe nhỏ này, ai thích, hãy bước lên
Xe trung này, ai hợp, nhớ đừng quên
Còn xe lớn, rộng thênh thang đại hải
Xe Tam Thừa vượt muôn ngàn cửa ải
Băng dốc đèo trên vạn lý sơn khê
Đi bốn phương, nhưng đến, chỉ một lồi về
Rừng hoa tạng chứng đạo ca gió hát
Xe Tam Thừa vượt muôn ngàn ghềnh thác
Băng vực sâu, luớt hải lý trùng dương
Khép thỉ chung, im bặt mọi con đường
Hỏi sinh tử, ngại ngùng, không dám thở
Đưa nhau về căn nhà xưa ta đó
Đón nhau về trong diệu hữu pháp thân
Mây trắng kia, tiễn biệt nẻo phù vân
Trời xanh kia, vẫy chào màn sương bạc
Bờ suối reo, con nai vàng ngơ ngác
Tổ ấm nồng, chim rủ cánh thôi bay
Giữa ngàn cây, hoa khép lá, lung lay
Đêm chấm dứt, không chờ ngày gọi nắng
Xe Tam Thừa một chuyến
Thuyền bát nhã thanh lương
Đưa nhau một đoạn đường
Khép đôi bờ sinh tử
Xe Tam Thừa một chuyến
Cửa hoa tạng huyền môn
Đưa tay đỡ càn khôn
Vô sanh reo pháp nhẫn.
Gợn sóng tuyền đài
Tháng 5 – 2008
Được tin Mẹ nhắm mắt
Thôi, thế là cuộc đời con đã hết
Được tin Mẹ buông tay
Thôi, thế là cuộc đời con không còn
Vuông đâu mà nói chi tròn
Sắt đâu mà nói chi son úa màu
Thời gian, da thấm thịt thau
Nỗi niềm đan kín còn đau suốt đời
Vô thường băng giá lên ngôi
Tình thương nhớ mẹ, gởi đồi hoang vu
Một vài năm, còn nay lần mai lữa
Mấy mươi năm, còn gì lữa mà lần
Chín chiều rũ bóng phù vân
Hoàng hôn khuất núi, treo vầng trăng soi
Trèo lên trên đỉnh chơi vơi
Nói lên tiếng Mẹ, không lời vọng vang
Lặn sâu vào đáy suối vàng
Âm linh dậy sóng mênh mang vô bờ
Thôi hết rồi, mái tranh nghèo vợn khói
Thôi hết rồi, bếp lửa ấm hồng tươi
Muốn nghe tiếng mẹ nói
Muốn nhìn mắt mẹ cười
Đi vào cõi không người
Bóng muôn trùng lan tỏa
Muốn nghe tiếng mẹ thương
Muốn nghe tiếng nếp một, mía đường
Đi vào cõi vô thường
Bụi mờ phơi sỏi đá
Tấm hình Mẹ, con muốn nhìn thật rõ
Áng thờ Mẹ, con quyện khói trầm hương
Ngày thì ẩn bóng nghê thường
Đêm thì thấm lạnh ngấn sương canh dài
Sờ lên ảnh tượng thiên thai
Suối vàng gợn sóng tuyền dài thiên thu !
Cuối bờ rêu thiên cổ
Tháng 5 - 2008
Xin dâng nén hương, quì bên mộ mẹ
Nghe đáy lòng tan nát cõi tâm tư
Đây là chỗ mẹ nằm, giấc ngủ ngàn thu
Nghĩa địa vắng tanh, là da là thịt
Còn kia, là mộ phần của Cha ngày trước
Hai đấng sinh thành, bên cạnh song song
Thôi hết rồi, hết cả những chờ mong
Tim quặn thắt giữa lạnh lùng cố quận
Nước róc rách ngập ngừng bên bờ suối
Sóng rì rào đập vỗ bến ngân sương
Hoa trắng trôi chìm nổi cuối sông Thương
Con chim nhỏ bơ vơ về tổ Nhớ
Cả dĩ vãng xa mờ đường quê cũ
Ký ức chìm hình ảnh lối mòn xưa
Tiếng ve kêu còn sót lại cuối mùa
Chưa đốt cháy những ngày Hè oi ả
Nhìn hàng chữ trên mộ bia lạnh giá
Mới biết rằng đây là chỗ của mẹ cha
Cõi đi về nhưng không phải là nhà
Không bếp lửa, không tro tàn sớm tối
Khói hương bay nhạt nhòa tan trước gió
Tìm mẹ cha trống rỗng bóng hư vô
Càng hình dung, càng mất hút xa mờ
Im phăng phắc cuối bờ rêu thiên cổ.
Cơn bão thảm khốc Nargis
Đổ bộ vào Miến Điện ngày 03-5-08, bao trùm và tàn phá 5 khu vực rộng lớn : Yangon, Bago, Mon, Karen và Ayeyawaddy thuộc vùng châu thổ sông Irrawaddy, có khoảng 24 triệu dân cư, gây ra hơn 100 ngàn người bị chết, hàng trăm ngàn người bị mất tích, cả triệu người sống trong cảnh màn trời chiếu đất.
Ôi, trận bão Nargis !
Trận bão kinh hoàng !
Trận bão thảm khốc !
Trận bão lâm ly !
Đã cướp mất hơn 100 ngàn người, không còn sự sống
Đã vùi chôn hơn 100 ngàn người, chìm vào biển động
Đã làm cho hơn một triệu người, chiếu đất màn trời
Cả một vùng châu thổ tơi bời
Nào phố nào phường
Nào cửa nào nhà
Nào cây nào cối
Nào thịt nào da
Vùi dập, ngửa nghiêng, tan tành, đổ nát
Một đất nước, đã trầm kha, nghiệt ngã, quân phiệt
Một dân tộc, đã cực lòng, ngậm đắng, nuốt cay
Sao Ông Xanh chưa giải cứu nỗi này
Lại đày đọa bạo tàn người dân Miến Điện
Cả trăm ngàn người, sóng vùi lòng biển
Cả trăm ngàn người, không kịp nhắm mắt buông tay
Hơn một triệu người, khóc nỗi thảm thay
Vùng châu thổ mênh mông
Giờ chỉ còn là : sóng vỗ, bụi bay, cát đá
Biển cả ơi, muôn đời thì thầm biển cả
Bão tố ơi, muôn đời trào lộng cuồng phong
Kiếp nhân sinh đã tràn ngập hờn vong
Lại đón nhận những phũ phàng tím ngắt
Đất hỡi đất, có bình yên không đất
Trời hỡi trời, có êm ả trời xanh
Thân người, một kiếp mong manh
Trăm năm chưa hẳn, chỉ mành ngàn cân
Tang thương, nghiệt ngã, phong trần
Đọa đày điêu đứng, cơ phần lựa ai
Nhân tai, thở vắn than dài
Thiên tai, hàng loạt, tuyền đài nát xương
Chết, không kịp tiếng kêu thương
Sống, ôm tức tưởi, đoạn trường đắng cay
Ôi, biết nói sao đây, hỡi người dân Miến Điện ?
Ôi, biết nói sao đây, hỡi nhân loại tình người ?
Ai chia bao nỗi khóc cười !
Một mươi chẳng thấu, mười mươi những là !
Còn chi, là cửa là nhà !
Còn chi, là thịt là da, hỡ trời !
Tấm Lòng Vàng, cho đỡ lòng ấm lạnh
Tiếng kêu thương, cho vá đắp trầm kha
Ngửa bàn tay, chia sẻ những xót xa
Mở từ tâm, dịu xoa tình nhân thế
Được một chút gì, may ra còn đỡ
Vẫn còn hơn, mờ sương khói trống không
Tình thương nhân loại, đèo bòng
Dựng xây sự sống, nối vòng tay hoa
Tương thân tương ái chan hòa
Ươm mơ, hy vọng, kết tòa thiên thư.
Ngày 10 tháng 5 năm 2008
Mặc Giang sáng tác, nhằm mục đích kêu gọi cứu trợ.
Khua sỏi đá
Tháng 6 – 2008
Buông tay lái, nghe thuyền reo sóng nước
Buông mái chèo, bóng con đẩy thôi đưa
Khép bờ mi phiêu bạt kiếp hải hồ
Phơi gió bụi dọc đường khua sỏi đá.
Bên đồi vắng
Tháng 6 – 2008
Mây thong dong lướt trên ngàn xanh biếc
Gió trong lành thoảng nhẹ giữa rừng mơ
Nước lăn tăn róc rách chảy đôi bờ
Con nai hiền ngẩn ngơ bên đồi vắng.
Rùng rợn con tàu
Tháng 6 – 2008
Ta đứng tựa bên bờ rêu hóc núi
Nhìn bụi mờ xây xát nét thời gian
Nhìn phong sương tắm gội vết điêu tàn
Thật rùng rợn cho con tàu huyễn hóa.
![image](/sites/default/files/images/stories/automatic/0/43e16736b1460c7c2c28e9ef645aeb61.jpg%26size%3Darticle_medium)
macgiang@y7mail.com; thnhattan@yahoo.com.au