Phật giáo và dân tộc Việt Nam đã gắn kết và hòa chung nhịp sống từ thuở ban sơ, có thể nói rằng nước Việt Nam có bao nhiêu năm văn hiến thì có bấy nhiêu năm song hành cùng với văn hóa Phật giáo.
Sự kiện Ðức Phật Bổn Sư Thích Ca ra đời là sự kiện có một không hai trong lịch sử loài người. Bằng con đường tự thân tu tập, tự thân chứng ngộ giải thoát, Ngài đã lên đường thuyết pháp độ sanh, trao truyền chánh pháp cho mọi chúng sanh, ở mọi nơi.
Theo lời Phật dạy, một xã hội lý tưởng không nhất thiết có nghĩa là mọi thành viên đều sống cùng một phương tiện, nỗ lực cho cùng những mục đích và đối tượng, và đạt đến cùng một mục tiêu.
Trong đạo Phật người ta thường coi giới tu sĩ xuất gia như là đại diện của Đức Phật trong việc hoằng dương chánh pháp, tức là truyền đạt lại những lời Phật dạy cho bá tánh để tu hành và noi theo.
Chắp tay lạy Phật là cử chỉ quá thông thường của người Phật tử, có chi khó hiểu đâu mà cần băn khoăn suy nghĩ. Đa số chúng tôi đều tưởng thế, cho đến một buổi nghe pháp, giảng sư hỏi đại chúng:
Bạn hãy tưởng tượng việc gì sẽ xảy ra, nếu bạn lấy sáu sợi dây thừng, và cột mỗi sợi dây vào sáu con thú: một con rắn, một con cá sấu, một con chim, một con chó, một con lang (jackal), và một con khỉ.