Thầy thương kính của con!
Con là Thoát Nghiêm, năm nay con vừa tròn 20 tuổi. Sư cô HL nói: 20 là cái tuổi bắt đầu biết nhìn cuộc đời bằng con mắt đẹp nhất. Con thấy cũng đúng đó thưa Thầy! và đây là cái nhìn về cuộc đời của con. Thầy duyệt cho con Thầy nhé!
Thầy ơi! Thầy có biết gì không? Con đang nghe Thầy trả lời: “biết gì hả con?”
Thầy có biết là con của Thầy hiện đang ngồi tĩnh tọa trước một khu vườn Cam vừa mới lên chồi rất non, những chiếc lá Cam non xanh mơn mởn đang còn thẹn thùng, mắc cỡ chưa dám tung hết mình ra với cái nắng, cái mưa và cái gió của xứ sở này. Bởi giống Cam này được mang về từ VN và bác Hai bắt đầu thử trồng vào đất Cam… này lần đầu. Nhìn qua bên tay trái của con là một vườn dừa xanh mát và cao tít tắp, chúng đứng hiên ngang như những chàng dũng sĩ đang dàn trận chiến. Vai mang rất nhiều “quả lựu đạn” xanh-to-tròn và nặng trĩu. Bên tay phải của con là cả một rừng chuối mật rậm rì um tùm. Và trước mặt con là cả một dòng kênh Sen thơm ngan ngát. Con ngước nhìn lên thì ông mặt trời đã đi trốn đâu mất rồi. Con nghĩ chắc có lẽ là ông đang đi về bên phía Thầy!
Nhắm mắt lại, con lặng nghe muôn ngàn thứ tiếng động xung quanh con, tiếng của những loài côn trùng bắt đầu khởi công tạo dựng cho một tương lai của chúng; tiếng của động cơ xe từng hàng, từng hàng cũng bắt đầu đi về nơi bến đỗ và tiếng gió chiều thoang thoảng nhè nhẹ mang theo hương vị của cỏ lau và hoa rừng. Bấy nhiêu đó cũng đã làm cho lòng con cảm được “Tịnh độ là gì rồi, Thầy ạ!” .Ôi! một buổi chiều, một buổi chiều thú vị, một buổi chiều bình an!
Giờ đây, con biết Thầy cũng đang ngồi đâu đó trong nội viện Phương Khê. Và Thầy cũng đang tận hưởng những giây phút an tịnh mà Thầy đã tự chế tác ra. Và như thế là Thầy và con đang cùng có mặt một lúc cho nhau rồi, phải không thưa Thầy?!
Thầy biết không, lần đầu tiên con đặt chân đến nơi đây, một xứ sở mà từ trước con chưa bao giờ nghĩ đến. Cho nên con có cảm giác vừa lo, vừa sợ, nhưng con cũng không muốn bỏ sót bất cứ một sự quan sát nào mà con có thể. Chính nhờ con đã từng được học phương cách lắng nghe của Ngài Quán Thế Âm mà Thầy đã trao truyền cho chúng con, nên con đã sớm nhận ra được sự mầu nhiệm của sự sống đang sẵn sàng chờ đón con. Con cảm được có một nhân duyên sâu xa lâu đời nào đó, con đã từng qua đây trong một kiếp, nên bây giờ gặp lại, sự gần gũi và thân thiện giữa con người với con người, giữa con người với muôn loài cây cỏ, đất đá và loài vật chung quanh, nó thân thiết như trong tự thân.
Sau một tuần, con đã quen với cuộc sống “thanh bần và đạm bạc” ở bên đây. Chị em chúng con đã cùng nhau học, cùng nhau thực tập và cùng nhau chơi với nhau rất vui. Vui nhất là những chiều làm biếng, hay sau những giờ cơm chiều, chị em con đều có những giây phút hồn nhiên bên những hồ sen để hái hạt sen non nhâm nhi thích thú, hay ngồi quanh dưới những gốc mận trắng với những gói muối tiêu ngon hết biết! Hoặc có khi chúng con chạy rong chơi trong những lùm chuối rậm, không nhìn thấy mặt nhau, chỉ nghe tiếng rì rào cười nói, hát ca rất tươi trẻ của các chị em mình. Những giây phút như vậy làm sao mà con không lưu lại trong tim con được hả Thầy! Tình chị em đẹp quá Thầy nhỉ! Chắc Thầy cũng đã từng hơn một lần thời bằng tuổi của chúng con, cũng thưởng thức được những cái đẹp và sự mầu nhiệm này rồi, phải không thưa Thầy!
Còn nữa thưa Thầy! Mỗi sáng thứ hai làm biếng, chúng con thường ngồi lại với nhau bên những xoong bột lọc, bánh nậm, bánh giò, chuối chiên… với những rổ lá khổng lồ để thi nhau làm nên những chiếc bánh khéo tay nhất. Và chị em con hễ ai gói được cái bánh nào đẹp nhất cũng đều nghĩ đến Thầy, và ước gì Thầy đang có mặt ở đây để hấp liền cho Thầy những chiếc bánh nóng hổi như thế!
Một ngày mới nữa lại bắt đầu, một sự mầu nhiệm khác lại biểu hiện. Sau buổi tụng giới hoàn mãn. Con lại tiếp tục viết thư cho Thầy. Sự yên tĩnh của buổi chiều thật rất khác so với buổi sáng mới thức dậy Thầy ạ! Mỗi giây mỗi phút đều có sự nhiệm mầu khác nhau, không giây phút nào giống giây phút nào cả. Nhờ có được cái nhìn như thế, nên con mới có được những giây phút bình an như ngày hôm nay. Mỗi thời gian qua đi là mỗi cơ hội đáng quý, mỗi tai nạn xảy đến là một chủ đề quán chiếu. Con đã quán chiếu mỗi ngày về những gì đã xảy đến cho tự thân con. Con đã tận dụng những khoảng thời gian Im Lặng Hùng Tráng sau thời khóa Sám Hối buổi sáng mỗi ngày để trở về và nhận diện những khổ đau trong con, những tâm hành thù hận về những người đã đem lại thương tích cho con, và những yếu kém cũng như nghiệp lực của bản thân con. Cho nên con từ từ tháo gỡ được những khúc mắc, vướng kẹt trong lòng, và đi ra được những khổ đau của quá khứ. Càng quán chiếu con càng cảm thấy thích thú. Con có thể ngồi hàng giờ mà không thấy chán, không thấy đủ hay mỏi mệt gì cả. Mỗi khi được ngồi yên như thế, con đều mời Thầy cũng ngồi với con, vì vậy cho nên con không cảm thấy thiếu vắng Thầy bên cạnh, hoặc khi ra vườn rong chơi, con cũng đều rủ Thầy đi chơi cùng, vui ghê! Thầy thấy có vui không?
Mỗi buổi sáng, con cùng Đại chúng đi thiền hành. Con luôn nguyện là phải để hết tâm ý vào mỗi bước chân và hơi thở vào ra của mình. Đồng thời, con phát khởi được lòng biết ơn sâu xa của con đến Thầy và Tăng thân bốn chúng đã nuôi dưỡng thân giới, và thân tuệ cho con. Con tự nhủ: Mình phải đi như thế nào để chế tác được niềm vui và sự hỷ lạc trong khi đi, phải đặt trọn từng bước chân vào trong mảnh đất của Như Lai mà không phải chỉ đi trên đất của Bác Hai nữa! Con thực tập như thế, con nuôi dưỡng được niềm tin và sự vững chãi trong con và làm nhiên liệu để đốt cháy những hạt giống gai góc, lau sậy đang âm thầm mọc lên trong đất tâm của con.
Ở đây, mỗi chiều thường có mưa Thầy ạ! Khi trời bắt đầu chuyển mưa thì mây đâu ùn ùn kéo đến, làm đen kịt cả một vùng trời lớn, gió đâu vù vù bay về làm xổ tung những cánh cửa lớn nhỏ. Và thật thương thay cho những tàu lá chuối chị, phải đứng ra hứng gió đỡ mưa cho những tàu lá chuối em được an toàn lành lặn. Sau những cơn mưa gió như thế, những tàu lá chuối chị bị rách te tua, nhìn thật tội nghiệp lắm Thầy ơi! Nhưng con thấy sao những lá chuối chị đó không thấy buồn khổ gì cả, mà lại vui hơn nữa là khác, dù bị xé rách ra từng thẻ nhỏ như thế, nhưng mỗi khi có làn gió nhẹ thổi qua, lá chuối chị vẫn ve ve vẫy vẫy, reo hò thấy vui lắm, như là vừa mới hoàn tất được một công việc trọng đại nào đó rồi vậy.
Con nghĩ con cũng đã từng “bị te tua như tàu lá chuối”, nhưng con chưa làm được như cây chuối, như các lá chuối chị. Ngắm nhìn vườn chuối, cho con học được rất nhiều bài học từ đó. Con bây giờ tuy vẫn còn là lá chuối em của bao nhiêu lá chuối chị, và cũng đã là lá chuối chị của một số lá chuối em khác rồi. Con nguyện con phải học cách hành động sống như những cây chuối và lá chuối. Phải biết reo cười trước gió, phải có tự tin trước mưa, phải sẵn sàng che chở hết mình như những tàu lá dù đã bị rách nát te tua…!
Thầy ơi! Hôm trước quý sư cô có nhắc lại lời Thầy đã dạy: Có hai nơi quan trọng mà mỗi người cần phải quan tâm. Thứ nhất là Thiền Đường. Thứ hai là vườn Rau. Thiền Đường là nơi mà mỗi ngày mình cần đến đó để chăm sóc và nuôi dưỡng những hạt giống tốt. Vườn Rau là nơi mà mình cần nhổ cỏ dại và gieo xuống những hạt giống lành. Con cần phải học cách chăm sóc hai nơi ấy thường xuyên hơn
Con ý thức rằng con đang có một gia đình tâm linh rất giàu có, một gia tài đồ sộ vô cùng, mà chính Thầy và Tăng thân đã trao cho con trong từng giây từng phút. Con cúi đầu xin tiếp nhận tất cả gia tài ấy. Nếu đã trót thương Bụt Tổ, Thầy và Tăng thân rồi thì không có lý do nào để cản bước đường con đi tới với những người con đã nguyện thương yêu. Dù cuộc đời này có nhiều chông gai, dù đường đi này có nhiều gian khó nhưng con cũng sẽ:
“Đường ta ta cứ đi
Núi cao cao có khi
Chập chùng ta bước tới
Tới với với bờ vui”.
Viết thư cũng là một niềm vui, phải không thưa Thầy? Và cũng là một cơ hội cho con quán chiếu để nhìn lại sự thực tập của bản thân, những tâm hành thiện, hay bất thiện, những ước mơ nguyện vọng của bản thân. Vì vậy, con vẫn thường viết thư cho Thầy lắm, tuy con ít khi hoặc hiếm khi gởi đi cho Thầy, nhưng con biết khi con đang viết là đồng thời Thầy cũng đang đọc thư con rồi vậy.
Kính thư
Con Thoát Nghiêm. (Cây sen vàng)
(langmai.org)