Mình nhìn trăng để nhắc nhớ niềm tin trong tâm. Trăng khi tròn khi khuyết, giống lúc thăng lúc trầm trong đời vậy thôi. Thắng treo áo tràng lên tường, nói: - Hình như ngày nào từ chánh điện về tăng đường, huynh cũng nhìn ánh trăng hết. Những hôm trăng mọc muộn thì buổi khuya khi rời tăng đường đều thấy nhìn trăng. Hihi đệ đi sau lưng nên thấy hết… Thạch đóng đơn, quay lại cười: - Thì nhìn để nhắc mình chút đỉnh mà, như mỗi ngày không có những giờ tọa thiền để nhắc tỉnh lại, thì bị biết bao giờ mới ra khỏi những điều lẩn quẩn trong tâm. Công việc làm thì thấy không có gì nhưng tập khí thì quả là… có gì.
Thắng cười: - Để đệ vẽ ánh trăng cho huynh treo trên bàn. A! Không được! Vậy là ánh trăng chết. Sẽ là mãi là nửa mảnh trăng qua khung cửa, hay mãi trăng tròn vằng vặc, với hai câu thơ của Lý Bạch “ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương!”. Ừ mà tâm mình đâu có mãi sáng hay mãi tối được nhỉ! Nhưng huynh nhìn trăng với ý gì chứ.
- Mình thấy từ mùng một tới rằm tâm phấn chấn, nhất là từ mùng tám tới rằm, mỗi ngày trăng sáng hơn một chút, như nhắc có tu có tiến vậy mà. Sau đó thì khuyết dần, nhắc rằng nếu không có cố gắng thì đời dần tàn, mà chẳng đâu vào đâu.
Đi họp, ai cũng trăn trở muốn giúp người bớt khổ, giúp mình tiến tu. Nhưng cả hai đều không dễ. Có thể tổ chức đi cứu trợ mỗi tháng để giúp người gặp cảnh bất trắc được chút an ủi về vật chất lẫn tinh thần, nhắn nhủ họ đôi điều đơn giản, có thể giúp tâm họ an ổn phần nào trước “thiên tai” hay “nhân tai”! Ra về để lại trong đời họ một chuyện cổ tích. Tuy thế mình vẫn thấy nếu chỉ vậy, chưa hẳn đúng tâm nguyện khi chọn con đường này.
Mỗi người có một cách vượt buồn vui sầu khổ riêng. Nhớ lúc chưa vào chùa mỗi lần buồn tìm đủ cách giải khuây. Buồn này qua rồi lại có những buồn khổ mới, nên cuộc đời cũng tìm đủ cách trong việc giúp người bớt buồn khổ sầu lo, tăng thêm niềm vui. Nhưng nếu chỉ giải trí qua phim ảnh và những trò chơi, cho rằng giúp tâm hết căng thẳng, và được an lạc thì chưa hữu hiệu lắm.
Hôm qua gặp lại Thuận, hàng ngày vất vả lo cơm áo, lại thêm gánh thêm nỗi buồn về mấy đứa con. Đón nhằm xe chú ấy, chú không lấy tiền, mình đâu chịu, nói chú nhận về mà lo cho mấy đứa. Một đứa nghiện xì ke, còn một đứa thì không ngoan lắm. Chú ấy kể xong thở dài bảo là trả nghiệp.
Nếu chỉ đành lòng trả nghiệp không thì buồn quá! Nên mình cũng bằng lòng chịu những nỗi buồn vui trong kiếp sống nhưng với một cái nhìn khác. Nhìn dưới cái nhìn cởi mở, hiểu được giáo lý nhà Phật. Đời tuy có bức xúc nhưng không làm đắm chìm trong những bức xúc.
Cứ đọc trong thi văn cổ, người ta nhắc trăng từ ngàn xưa đến giờ, đời và đạo đều nói đến trăng. Kinh Phật, ngữ lục nhắc đến ánh trăng, để chỉ dụ một điều gì đó, hoặc đêm trăng sáng cùng đệ tử đi dạo, nhân đó chỉ dạy. Để hôm nào trích ra một ít đưa huynh đệ xem.
Mình nhìn trăng để nhắc nhớ niềm tin trong tâm. Trăng khi tròn khi khuyết, giống lúc thăng lúc trầm trong đời vậy thôi.
Quán Không
(hoalinhthoai.com)
|