Niềm tin sắt đá

Thầy thương kính của con!

Con đang ngồi nơi góc trời nhỏ cùng với một ngọn bạch lạp để viết thư cho Thầy. Và con không xấu hổ chút nào để nói với Thầy rằng: đây là một giây phút hạnh phúc. Thầy ơi! Chỉ cần nghĩ rằng con còn có Thầy trên cuộc đời để mà viết thư thì cũng đủ sung sướng Thầy ạ!

Nhớ thực tập 100% con nhéTrong đầu con lúc này có nhiều chuyện muốn kể cho Thầy nghe quá! Để con kể về món quà “100%” của Thầy tặng chúng trước nhé. Khi quý thầy quý sư cô ở bên Làng cũng như từ Việt Nam qua thì chúng con có cơ hội được ăn chung với nhau ngay chiều hôm sau. Chiều hôm đó, lúc khất thực xong con và sư chị Đàn Nghiêm đã đi ra gặp sư cô Cần Nghiêm. Chị em con hỏi thăm sư cô tíu tít; vui quá nên chị em con quên mất chuyện thực tập đi không nói chuyện. Sư cô dễ thương lắm Thầy ạ! Trả lời chị em con vài câu, sư cô dừng lại bỏ tay vào túi rồi cười hiền hòa bước đi im lặng. Mặc dù chị em con chưa biết cái sự thực tập 100% ấy, nhưng chị em con hiểu là sư cô đang thực tập một pháp môn nào đó. Điều đó làm con thấy quý và cảm thấy hạnh phúc lắm. Sau khóa tu ở Bangkok, chúng con lại được đi thời khóa chung hai xóm ở ngày quán niệm. Sáng hôm đó, anh chị em con được nhận “bảo bối” của Thầy gửi qua ngay trong giờ pháp thoại. Màn hình to cho nên con nhìn thấy rất rõ. Thời gian đã để lại nhiều nét nhăn trên khuôn mặt của Thầy. Vậy mà sao Thầy tươi mát quá! Đôi mắt của Thầy tinh anh quá, và từng nụ cười như lan khắp từng nét nhăn. Thầy ơi! Thầy đẹp quá! Con cũng muốn đẹp giống Thầy bởi vì con là con của Thầy. Và chắc chắn con sẽ làm được phải không Thầy? Ngồi nghe pháp thoại mà nước mắt con cứ chảy ròng ròng khi nhìn Thầy. Con hơi ốt dột nhưng thật vui. Nhưng vì lúc đó ai cũng chăm chú vào màn ảnh nên không thấy con khóc. Lúc Thầy phát cho mỗi vị một tấm thiệp 100% trên màn hình thì bên này chúng con ai cũng nhận được một tấm từ các thầy các sư cô từ Pháp sang. Ai cũng xá cung kính và vui tươi như nhận bảo vật Thầy ạ! Con nhận nó (một mảnh giấy 100% có dấu đóng mộc của Thầy) mà thấy là mình đã được Thầy trực tiếp trao cho chìa khóa của gia tài—Thầy đã trao Thầy cho con 100%. Con xúc động lắm. Con thấy rằng không có cái gì bền chắc hơn niềm tin của Thầy dành cho anh chị em chúng con. Con nguyện cùng các anh chị em gìn giữ và làm giàu thêm gia tài của Thầy.

Thầy thương kính của con! Trong khoảng thời gian mới qua Thái Lan con đã gặp nhiều rắc rối trong lòng lắm. Và Thầy biết con làm gì trong thời gian đó không? Con đã hướng về Thầy với tất cả tấm lòng cầu khẩn, để đường đi của con dù khắc nghiệt đến đâu cũng vẫn không làm khô đi niềm tin sắt đá. Con thực tập trở về với Thầy bằng cách tự làm cho mình mấy bài “sám hối địa xúc” để lạy mỗi đêm khi nghĩ về Thầy. Để con chép lại một bài Thầy đọc cho vui.  Sự thực tập này nuôi dưỡng con nhiều lắm Thầy à.

Khải bạch:

Nam Mô Đức Bổn Sư Bụt Thích Ca Mâu Ni

Nam Mô Thập Phương Thường Trú Tam Bảo.

Con có Thầy của con là bậc trí tuệ cao vời. Trí tuệ mà con luôn tôn kính và nhờ đó mà luôn luôn được cảm thấy an ủi, vỗ về mỗi khi con gặp trở ngại trên con đường tu học.

Con ước ao được đi theo những dấu chân đẹp đẽ của Thầy đã in sâu nơi lòng đất ở cõi ta bà. Con muốn con tiếp nối được lòng từ bi của Thầy, tiếp nối được những trí tuệ mà Thầy đã mở ra cho anh chị em chúng con đi. Nhưng con biết trong con còn nhiều yếu kém và khổ đau, nên có những lúc vì giận hờn, vì hơn thua và chạy theo những nhu yếu của tập khí mà con đã quên mất mình là người xuất gia, là đệ tử của Thầy. Con thấy xấu hổ lắm! Con biết dù Thầy rất từ bi không bao giờ trách con, nhưng trái tim con tự dằn vặt khi đã sống không đúng nghĩa. Năm nay Thầy đã lớn tuổi--đã 84 tuổi rồi mà vẫn còn nhiều việc để Thầy làm quá. Ngày nào Thầy cũng học, cũng tu, cũng thương yêu và khao khát được khám phá ra những điều mới lạ. Con biết con không bao giờ có quyền quên đi cái ơn sâu tuyệt diệu này. Ở ngoài đời, các học sinh Việt Nam cứ đến ngày 20-11 là lại có cơ hội tỏ bày tấm lòng của mình đối với thầy cô bằng cách tặng quà, chúc tụng… Còn con, con là người tu, đáng lý con không những phải giống họ mà mỗi ngày con phải hơn họ, luôn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của mình bằng sự thực tập hiểu biết, thương yêu thì mới mong đền đáp được phần nào ân sâu của Thầy. Trong giây phút hướng về Thầy con thấy lòng mình rộng mở và bao dung quá. Con biết dù con chưa giỏi để chấp nhận hết vụng về của con trong đời sống, nhưng mỗi lần nghĩ về Thầy là biểu tượng của thương yêu, ôm ấp và tha thứ lại đi lên trong con. Và chính nguồn năng lượng ấy đã giúp con cho phép bản thân mình chấp nhận và chuyển hóa tự thân hơn.

Con kính xin Thầy truyền năng lượng của kiên nhẫn và niềm tin vào trái tim con, để con có thể tiếp nối được sự nghiệp của Thầy một cách sâu sắc và trọn vẹn.

Địa Xúc:

Con kính xin lạy xuống trước đức Thế Tôn, trước các vị Bụt và Bồ Tát trong mười phương và ba đời.

Con kính xin lạy xuống trước Thầy của con là bậc con thương kính và quý trọng nhất.

Ôi! Con cảm ơn cuộc đời, cảm ơn tất cả mọi điều kiện mầu nhiệm đã cho con được làm con của Thầy. Con thật là may mắn. Chị em con ai cũng mang cái ý thức này Thầy à. Thời gian ở đây chị em con ai cũng trân quý sự có mặt của nhau, vì biết mình chẳng có cơ hội ở gần nhau hoài, nhất là sau khi mọi người có giấy tờ đi đây đi đó.

Thầy thương kính của con! Tự nhiên lúc này con lại càng thấm thía hơn với câu “Tăng thân khắp chốn, quê hương nơi này”, Thầy ơi.

Con còn một chuyện rất quan trọng muốn khai với Thầy, nếu không thì tối nay con ngủ không được đâu. Thầy có biết không? Chị em chúng con rất là sung sướng trong thời gian sư mẹ Đoan Nghiêm ở đây. Sư mẹ đi ai cũng buồn Thầy à. Con cảm ơn Thầy đã sinh cho chúng con một người chị tuyệt vời. Con thấy được sự tiếp nối xứng đáng của Thầy nơi sư mẹ. Được gần gũi và nghe sư mẹ khuyên nhủ chúng con có cảm giác như được ở gần Thầy. Sư mẹ đã giúp chị em chúng con có nhiều bình an và có cái nhìn mới về những khổ đau sau trận bão Bát Nhã, cũng như trong đời sống hàng ngày. Thầy ơi! Ở sư mẹ con tìm thấy một tình thương, một sự cảm thông lớn lắm, đến nỗi chị em con có khi chỉ cần ngồi bên sư mẹ thôi mà không cần nói gì hết mà cũng đủ thấy vô cùng nuôi dưỡng và ấm áp Thầy ạ. Chúng con, các chị em Thức Xoa Ma Na trở lên, được sư mẹ dạy về Duy Biểu Học. Lớp học bao giờ cũng sôi nổi và được trị liệu. Nhờ khả năng đặc biệt nào đó của sư mẹ mà chị em con không ai có thể ngủ gục được. Lớp học rất vui và có những trận cười đắc chí khi nghe những câu thấm thía và “trúng tim đen” của nhiều người. Con có nhiều chuyện vui về sư mẹ lắm, nhưng con tin chắc qua đó sư mẹ sẽ kể cho Thầy nghe. Bởi con biết sư mẹ cũng có nhiều hạnh phúc khi được ở chung với chị em chúng con.

Thầy thương kính của con! Nếu ở bên nớ không có gì trở ngại thì con rất khao khát xin Thầy cho sư mẹ về đây an cư với chúng con Thầy nhé. Sau khóa tu, quý vị lớn đã trở về hết, chỉ còn lại một hai vị. Chúng con ai cũng cần sư mẹ ở đây như một sự vững chãi lớn lao Thầy à. Sắp vào an cư rồi, Thầy giúp chúng con đi Thầy. Con sẽ không đòi hỏi gì thêm ngoài sư mẹ. Và Thầy ơi, không phải một mình con đâu, ai cũng đang chờ sư mẹ quay lại Thầy à. Con nghe sư cô Thuần Tiến nói dạo này sức khỏe của Thầy hơi kém, vậy mà Thầy vẫn cứ đi hướng dẫn các khóa tu liên tục. Thầy ơi! Thầy có biết không? Biết là con thương Thầy lắm không? Câu này con biết dù Thầy đã được nghe cả vạn lần từ không biết bao nhiêu người, nhưng bao giờ nó cũng đẹp và sâu sắc bởi vì điều này là điều không thể thiếu giữa tình cảm Thầy trò phải không Thầy? Thầy ơi! Phổi con đây còn tốt lắm con sẽ thở cho Thầy. Chân con đây còn chắc lắm con sẽ đi cho Thầy. Sức khỏe con đây còn tốt vô cùng con sẽ cống hiến hết lòng cho Tăng thân để tiếp nối sự nghiệp của Thầy.

Con kính xin được dừng bút nghe Thầy.

Thầy thương kính của con! Tăng thân thương kính của con!

Con của Thầy,


Chân Luận Nghiêm

T.B. Ngoài kia trăng đẹp lắm Thầy ơi! Con sẽ ngắm trăng cho Thầy bằng hai vì sao của con. “Tự soi mình trong gương nguyệt, con thấy con và con bổng thấy Thầy …”

 

Thư Sư Ông hồi âm cho sư cô Luận Nghiêm

 

Học Viện Vô Ưu Ngày 16-06-2010

Chân Luận Nghiêm con của Thầy,

Thơ con viết làm thầy nhớ tới vua Trần Thái Tông. Có những đau khổ mới thì có những phương pháp hành trì mới. Hồi đó vua Trần Thái Tông (Trần Cảnh) mới có hai mươi tuổi. Vì khổ đau, vua đã học Phật, đã tu tập và đã tự sáng tác ra sám pháp Lục Thời Khoa Nghi, để mà thực tập. Hồi ấy đã có nhiều sám pháp rồi, nhưng vua vẫn có nhu yếu sáng tác thêm để thực tập cho khế cơ. Con cũng vậy, đã có Sám Pháp Địa Xúc rồi mà chưa đủ, con phải sáng tác thêm để lạy. Điều này làm thầy vui lắm. Con hãy gửi thêm những đoạn sám văn mà con đã viết để thầy đọc.

Thầy biết chắc chắn rằng trong tương lai sẽ có một nơi trên quê hương để các con được đoàn tụ mà tu học như những ngày ở Bát Nhã. Nơi ấy sẽ do chính các con tạo dựng. Thầy không lo lắng gì về chuyện đó tại vì thầy thấy hạt giống Bồ đề thầy trò mình gieo trồng trong những năm qua đã mọc lên và lớn mạnh khắp nơi, ngay trên quê hương mình, và nhất là trong trái tim của các con và của bạn bè.

Chuyện sư mẹ Đoan Nghiêm có qua trở lại với các con không là do hội đồng Giáo Thọ quyết định. Thầy nghĩ nếu sư mẹ Đoan Nghiêm không qua được thì chắc chắn cũng có một sư mẹ khác qua, mầu nhiệm không khác gì sư mẹ Đoan Nghiêm. Con đừng lo.

Thầy gửi lời thăm tất cả các con bên ấy và chúc các con tu học tinh tiến, mỗi ngày chế tác thêm được nhiều niềm tin trong tình huynh đệ.

Thầy của các con,


Nhất Hạnh

 

(langmai.org)