Chắc chắn bạn đã biết về những khóa học như: học tiếng Anh, tiếng Pháp, vi tính, nhạc lí, võ thuật, nữ công gia chánh, học để luyện thi vào Đại học… Nhưng đã khi nào bạn nghe về một nơi có khóa “học sống hạnh phúc” hay chưa? Nếu rồi, xin chúc mừng bạn. Còn nếu chưa, xin được kể chuyện hầu bạn.
Hè 2008, nhờ một duyên lành, chúng tôi đến với Làng Mai. Sau một tuần tu học, đoàn Phật tử CH Séc trở về, tràn ngập cảm xúc và những ấn tượng tốt đẹp. Ngay sau những ngày đó, tôi đã loay hoay trong đầu ước nguyện đưa được bọn trẻ con của chúng tôi tới Làng. Và năm nay chúng tôi bắt đầu thực hiện “âm mưu” đó. Đây là một vài đối thoại trước chuyến đi:
Đối thoại 1- mẹ và con gái:
-Con không đi tu đâu.
-Không phải là đi tu. Đây là đi nghỉ ở thiên nhiên, gặp bạn bè khắp nơi trên thế giới, để giao lưu để học hỏi trong một môi trường rất độc đáo.
-Thế tại sao cứ phải có các thầy tu ở đó?
-Con sẽ thấy các Thầy, các Sư Cô Làng Mai vui lắm.
Đối thoại 2- cô và cháu gái:
-Cháu không đi với cô và các bác đâu.
-Đợt này toàn các bạn trẻ đi. Bạn Bờm, bạn Thự, bạn Bống, bạn Tí cũng đi mà. Này, không nghe bác thì sau hối hận đấy.
-Cháu không dậy được từ 5 giờ sáng để tụng kinh đâu.
-Nếu không thích, cháu cũng không cần phải dậy sớm.
-Cháu không ăn chay được cả tuần.
-Không sao, không ai bắt cháu phải ăn chay cả, mình sẽ mua theo đồ hộp ăn riêng.
Đối thoại 3- bố và con trai:
-OK, nếu cái Làng Mai ấy ở Pháp thì con đi. Nhưng ở đó mình sẽ làm gì?
-Bố có đọc nhiều rồi, nhưng cũng chưa được thực sự cảm nhận. Bố đi vì tò mò: tại sao “Tây” đến đông thế mà Việt mình không biết.
-Thôi, con cũng thử đi với bố vậy. Nhưng nếu chán là con đổi vé về trước ngay đấy nhé.
Thật chẳng dễ dàng thuyết phục được bọn trẻ. Nhưng dùng đủ mọi “mưu chước” đến toát mồ hôi, cuối cùng chúng tôi đã gom được một đoàn 11 cháu, lớn nhất 18 và nhỏ nhất 6 tuổi. Chỉ có một ông bố và bốn bà mẹ. Việc đăng kí mua vé máy bay, tàu cao tốc, đặt khách sạn, mua tour, liên hệ với Làng… được giao cho Lan Chi và cô bé đã làm rất chu đáo.
Tuy không nói ra, nhưng chúng tôi biết các cha mẹ gửi con cho chúng tôi tiễn đoàn đều có tâm trạng khá lo lắng: chẳng biết chúng sẽ ăn ở vui chơi, học tập ra sao, có thất vọng không, liệu có… “tiền mất tật mang” hay không? Các cháu về Việt Nam, đi du lịch, đi trại hè cũng đã nhiều, nhưng đi tu học thì quả là khái niệm hoàn toàn mới trong cộng đồng người Việt ở đây. Nhưng thôi, vẫn cứ phải lên đường.
Sau hơn một giờ bay Praha- Paris, trưa 21.7 đoàn chúng tôi đã ngồi trên TGV- tàu cao tốc- về Bordeaur. Thành phố nổi tiếng này đãi chúng tôi hai ngày nắng đẹp với cây cầu xưa cũ và nổi tiếng nhất nước Pháp, với những đường phố cổ kính yên bình, với “tấm gương nước” mà cả người lớn trẻ con không cầm lòng được, phải nhảy ào vào đùa giỡn, với những trang trại trồng nho và ủ rượu từ hàng trăm năm nay.
Và rồi sau một tiếng rưỡi đồng hồ, đoàn đã có mặt ở Làng. Năm nay các phật tử về đông quá. Chúng tôi ở phòng đông nhất 8 người, các phòng còn lại chúng tôi gọi là VIP vì chỉ có 1 người. Đó là… những lều vải ngoài rừng. Không hiểu Làng Mai có “chiêu” gì không mà ngay lập tức các cháu đã rất thích thú, say sưa và hội nhập với bè bạn, thiên nhiên, với không khí tu tập của Làng, với các Thầy, các Sư Cô.
Biết bao khái niệm lần đầu tiên trong đời các cháu được biết và được thực hành: trước khi vào bữa ăn, phải xá một cái để lễ Phật. Ngày 3 bữa ở xóm Trung, gần một trăm thiền sinh ăn trong sự im lặng để tri ân công lao những người đã cho ta chén cơm, để thưởng thức thật sâu xa “ngọc thực” của đất trời. Mỗi lần nghe tiếng chuông thỉnh lên, bất cứ đang làm gì, ở đâu, ai cũng đứng tĩnh lặng để theo dõi hơi thở của mình, đưa tâm trở lại với thân.
Tại đây, các cháu được học cách thể hiện tình từ yêu thương với ông bà mẹ cha, bè bạn tới yêu thương đất đai, cỏ cây, vạn vật. Tại đây, các cháu được dạy: muốn sống hạnh phúc, ngoài việc làm điều thiện ra, còn phải biết vị tha. Tại đây, các cháu mới biết rằng những điều Đức Phật dạy thật giản dị và thiết thực với đời thường: thân chỉ làm những điều tốt, miệng chỉ nói những lời dễ thương, ý chỉ nghĩ những điều lành. Tại đây, vào một đêm tối trời các cháu được kéo nhau ra nằm giữa thiên nhiên: một bên là cánh đồng hướng dương, một bên là bụi tre xào xạc, xa nữa là những ruộng nho để cả bọn im lặng hàng giờ đồng hồ ngắm giải Ngân Hà sáng rực trên nên trời nước Pháp. Đâu còn thấy biên giới do con người tự chia ra. Đâu còn nhớ tới quốc tịch do các thể chế qui định. Đâu còn thấy cái Tôi nhỏ xíu mà nhiều khi ngáng trở ghê gớm. Tất cả như đã hòa vào một cả rồi: tôi là bạn, bạn là tôi, chúng ta là nhau, ta là thiên nhiên, thiên nhiên là ta… Để thấy yêu tất cả những gì trên Trái Đất yêu thương này.
Ngoài giờ tu học, nghe Sư Ông giảng pháp và vui chơi, các cháu quét lá ngoài rừng cây trước chùa, dọn toilet, giúp các bà các cô chuẩn bị cơm chay, rửa bát đĩa, nồi xoong… Tất cả đều là tự nguyện, nhưng cháu nào cũng tham gia rất nhiệt tình.
Tại Làng Mai, các cháu được sinh hoạt chung với những bạn Việt kiều tới từ Đức, thụy Sĩ, Áo, Mỹ và các bạn nước ngoài từ Na Uy, Thụy Điển, Đan Mạch, Nga, Hồng Kông… qua những buổi pháp đàm tùy chọn bằng tiếng Anh, tiếng Đức hoặc tiếng Pháp, bằng các trận giao hữu thể thao sôi nổi. Các cha mẹ lạ lẫm và rất vui khi thấy trên sân cỏ đan vào áo đỏ, áo vàng của con mình và của các “chú phật tử Tây con” là những vạt áo nâu của các Thầy nhanh thoăn thoắt sau trái bóng. Bé Trung và cu Bi còn nhỏ thì cứ có cơ hội là chạy qua cây cầu ở làng, đuổi nhau quanh những đống rơm mới còn tươi thơm hoặc theo chị Hiếu cùng một lũ bạn đi chơi, học hát.
Năm nay may mắn là đoàn chúng tôi được tham gia buổi lễ “Bông hồng cài áo” ngay tại xóm Trung. Một pho tượng Đức Phật nho nhỏ. Phía trên có dòng chữ tết bằng lá tre “Con yêu ba mẹ”. Một bức hình mẹ bồng con bằng mực tím do bé Dung ở Pribram vừa vẽ cả buổi trưa. Những giỏ hoa đồng nội, ít đèn và nến… Thế là chúng tôi đã có một không gian trang nghiêm mà ấm cúng. Gần 20 Thầy Cô làm lễ rất long trọng. Sư cô Chân Không nói về tình mẫu tử. Giọng nói truyền cảm và từ bi của Sư Cô đã làm rung động tấm lòng của các bậc cha mẹ và các cháu. Dàn bé gái áo dài trắng lên múa và dâng hoa. Vở kịch nói về tình yêu của tuổi trẻ do anh Khương Lân đạo diễn và diễn luôn cùng các em ở Đức và Séc. Ba bức thư “con gửi cha mẹ” của Hà, Lan Chi và Bê được các Thầy Cô chọn đọc trước buổi lễ đã làm nước mắt các bà mẹ trào dâng. Những giọt nước mắt của thương yêu mà sao nghẹn ngào quá. Vở kịch vui nhộn của các em đoàn CH Séc làm tất cả cười nghiêng ngả. Buổi lễ cảm động mà thật vui kết thúc bằng một chầu bánh trôi nước cốt dừa, bánh táo nướng do cô Yến, cô Phương, chị Hương hì hục nấu cả chiều.
Một tuần với bao kỷ niệm và xúc cảm qua đi cái vèo. Bọn trẻ ngơ ngẩn khi đã phải chia tay. Người lớn cũng sực nhớ ra: đã 10 ngày rồi không điện thọai di động, không Internet, không “How mach?”. Vậy mà… trái đất vẫn quay. Chỉ có chúng tôi thì tràn đầy năng lượng lành, được hiểu biết hơn, thanh thản hơn vững chãi hơn và hạnh phúc hơn. Chúng tôi biết ơn và gọi Làng là “Nơi học sống hạnh phúc”.
Tất cả 11 đứa trẻ của chúng tôi đều mong đợi tới hè sang năm quay lại Làng.
Tuệ Lam
(langmai.org)